VỢ QUÂN NHÂN ĐỪNG XẰNG BẬY

Editor: demcodon

Sở Từ liếc nhìn ông cụ, lại cúi đầu nhìn xuống người đàn ông trung niên bị đánh giống như cháu trai. Nàng hừ lạnh một tiếng đứng lên, xoa cổ tay của mình. Tiếp theo lại đá một cú, sau đó nhìn Dịch Tình và nói với cô: “Đừng thất thần, dẫn người đi bôi thuốc, thuận tiện để ông ta thanh toán hóa đơn tiền thuốc.”

“Hả?” Dịch Tình ngẩn ra: “Tiền thuốc... tính bình thường à?”. ?ru?ệ?‎ cop‎ ?ừ‎ ?ra?g‎ ⩵‎ ?‎ ?ÙM???YỆN.VN‎ ⩵

“Sao có thể? Người bình thường thì tính bình thường, không phải người thì tính gấp mười lần, cầm thú thì tính gấp trăm lần, người không bằng cầm thú thì tính gấp nghìn lần. Cô nói ông ta nên tính như thế nào?” Sở Từ nhướng mày nói.

Còn không phải là gian thương sao? Nàng đã quyết định rồi!


Dịch Tình nghe vậy lập tức hiểu ý của Sở Từ. Mặc dù cô coi thường vẻ ngoài hung dữ của Sở Từ, nhưng không thể không nói là khá thích thú. Người đàn ông này còn không phải ỷ vào có chút đồng tiền dơ bẩn đã kiêu căng ngạo mạn sao? Thậm chí còn lấy quân nhân ra để nói. Ban đầu cũng không có gì. Nhưng ông nội và ba mẹ của cô, thậm chí kể cả cô trước đây đã từng làm việc trong quân đội. Lúc cô còn là quân y đương nhiên không thể làm những việc phạm pháp như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải, trút giận một chút cũng là bình thường.

Dù sao cũng có Sở Từ ở phía trên.

Dịch Tình vội vàng kêu Hoắc Hạnh Quả đến quầy lấy thuốc, mở miệng nói ra tên mấy loại thuốc làm cho Sở Từ ngạc nhiên.

Lúc cô gái Dịch Tình này hiểu chuyện còn tạm được, những loại thuốc mà cô liệt kê ra đều rất đắt. Chuyện tính gấp trăm gấp nghìn lần, giá cả cũng không thấp.

Ba Đường cũng không dám trêu chọc cô gái điên như Sở Từ. Dù sao trước đó tận mắt ông ta nhìn thấy Sở Từ tiêm thuốc an thần cho bà cụ kia. Bây giờ bởi vì mình mói mấy câu đơn giản đã bị đánh một trận. Ai biết nếu không nghe lời thì tiếp theo mình sẽ chịu đựng cái gì đây? Tóm lại, trước tiên phối hợp, lát nữa ra ngoài ông ta tự nhiên sẽ tìm người đến xử lý cô.

Cô không phải thu phí lung tung sao? Có rất nhiều bộ môn liên quan, một giây là có thể làm cho cô đóng cửa.

Ba Đường không có nhiều tiền mặt, nhưng lại có thẻ. Bây giờ giao dịch thuận tiện hơn trước rất nhiều, nên không lo lắng không có tiền trả.


Không thể không nói, sau khi bị Sở Từ đánh như vậy, ba Đường đã dừng lại rất nhiều, nằm co quắp trên ghế chờ đợi. Con trai út của ông ta ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm đồ chơi, trông cũng không phản ứng gì nhiều.

“Bác sĩ, cháu gái của tôi... tình hình sức khỏe của con bé đã ổn định chưa? Cần phải uống thuốc gì?” Ông cụ nói.

Ông cũng phát hiện cô bé này không đơn giản. Trước đây cháu gái của ông cũng từng phát bệnh, lần nào cũng nghiêm trọng như hôm nay, đều phải cấp cứu một hồi. Thậm chí không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Mặc dù tỉnh, sắc mặt cũng rất tệ, mặt trắng như tờ giấy không nói, hơi thở đều hổn hển, có đôi khi còn phải hít oxy.

Nhưng bây giờ, cháu gái đang nằm trên giường, trên gương mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ. Không chỉ vậy, vừa rồi còn nói thì thầm bên tai ông mấy câu, cũng nói sức khỏe của mình bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều, khác hẳn so với trước kia.

Điều này chỉ có thể chứng minh, cách điều trị của Sở Từ khác với các bác sĩ khác, và tốt hơn cho cháu gái của ông.

“Tôi sẽ mở đơn thuốc cho cô ấy, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ. Ngoài ra, mỗi tuần phải đến đây kiểm tra một lần.” Sở Từ thản nhiên nói.


“Vậy... bệnh của con bé có thể hoàn toàn chữa khỏi không?” Ông cụ hỏi thử.

“Bồi dưỡng sức khỏe đi! Nếu nhanh thì khoảng 1-2 năm, chậm hơn thì khoảng 2-3 năm.” Sở Từ lại nói.

Nàng không phải thần tiên, dù thuốc có tốt đến đâu cũng phải tùy vào tình huống. Tình hình sức khỏe của Đường Ngọc rất kém. Nhưng cũng may cô ta còn trẻ, tinh thần tràn đầy. Ngoài ra cô ta có xuất thân tốt, chưa từng chịu cực khổ, cung cấp đủ dinh dưỡng nên tình huống còn khả quan.

Nhưng nàng lại không biết, ông cụ vừa nghe được những lời nàng lời nói thì trái tim đã lỗi một nhịp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi