VÔ SONG KIẾM



Trăng treo lơ lửng, trong đêm khuya yên tĩnh huyện Hà Chân Vệ, giờ vào khoảng canh ba, bỗng xuất hiện một bóng đen trên nhà hậu viện phòng khác Tân Hương các. Dạ sắc âm thầm, bóng đen thân vận thường bào màu xanh lam, lưng mang trường kiếm thân hình cao lớn rất khí phách, tuổi độ trung niên.



Gã đứng trên đỉnh nhà, áo phất phơ bay trong gió, mặt tím đen ẩn hiện môi mỉm cười, đôi mắt tinh quang chăm chú nhìn dãy phòng đối diện như đang chờ đợi...



Đứng tư thế như vậy rất lâu, miệng lẩm bẩm vài tiếng rồi cất cao giọng :



- Hà, môn đồ của đương kim Ngũ kỳ, tai mắt kém đến thế ư?



Hắn vừa dứt lời, sau lứng hắn bỗng nổi lên một tiếng cười nhẹ đáp :



- Đương nhiên là không, có lẽ là ngươi thấy Đinh Đại kiếm khách!



Hắn vừa nghe đột ngột phóng người lên trên đỉnh nhà đối diện, tay rút kiếm quay đầu lại. Hắn phát giác nơi đứng vừa rồi thấy xuất hiện một thiếu niên, chính là Hoàng Bác.



Gã trung niên ngẩng đầu lên cười kha kha rằng :



- Ngươi cũng sớm đợi chờ ta thế à?



Hoàng Bác thốt :



- Ngươi lầm rồi đấy! Ngươi đến trước ta ra sau.



Gã trung niên cười âm hiểm, đưa kiếm chỉ ra ngoài.



- Khó được dịp gặt, ta nên chọn khoảng trống, hoạt động tay chân.



Hoàng Bác vẫn ngồi trên đỉnh nhà cười nhẹ hỏi :



- Ngoài ấy mấy người?



Gã trung niên cười lạnh thốt :



- Chỉ có một người, tối qua ngươi đã gặp!



Chàng nhìn trời, chớp mắt lắc đầu :



- Ngươi giăng bẫy sẵn đấy à? Ta không đi!



- Ồ, đệ tử của Ngỹ kỳ sao lại hèn nhát thế?



- Đúng, ta cần nghỉ ngơi, thôi ngươi về đi!



Nói xong Hoàng Bác quay đầu muốn đứng lên đi.



Gã trung niên họ Đinh thấy kế hoạch của mình bị Hoàng Bác phát hiện, giơ kiếm lên hét :



- Được, địa điểm ta để ngươi chọn lấy!



Chàng cười gật đầu, tay chỉ phía sau vườn Tân Hương các, lập tức phóng người bay đi, gã trung niên họ Đinh lướt theo sau. Hai người đứng đối diện giữa vườn quanh hồ cá. Gã trung niên Châu Kim lại rải ra một màng kim quang, công ra chiêu Điện Xà Thố Tín trong Thiểm Điện thập tam kiếm. Kiếm khí thật nhanh và mạnh hướng ra yếu huyệt trước ngực đối phương.



Hoàng Bác thấy kiếm phong ép đến gần, chân trái bước lên, tức thì triển khai Mai Hoa chỉ, Tuyết Hoa bộ phối hợp xuất chiêu Đạp Tuyết Tằm Mai, nửa thân trên hướng phải xông đến, tay trái năm ngón chụp vào mạch môn tay phải của gã, đồng thời tay phải trở ngược đẩy ra một chưởng Phong Quyện Thiên Sơn Diệp Luân chưởng công thẳng hạ bàn gã trung niên.



Chưởng chỉ phối hợp với nhau thật là tuyệt luân, gã trung niên họ Đinh giật mình kinh hãi, hét lên một tiếng, vũ lộng kiếm ngã một bênm tránh khỏi trong gang tấc.




Hoàng Bác không thừa thế tấn công, nhíu đôi mày nhẹ hỏi :



- Đinh Cảnh Long, giữa đêm khuya đừng quát tháo ầm ĩ thế!



Gã họ Đinh tức giận cuồng nộ hét, Luân Vũ kiếm tấn công Hoàng Bác nhẹ nhàng đối phó, chưởng trái chỉ phải, thấy chiêu phá chiêu, vừa thủ vừa công, nắm thế thượng phong.



Qua một trăm chiêu, gã Đinh Cảnh Long trong lòng bồn chồn nôn nóng. Bỗng gã buông kiếm hú dài, trường kiếm giơ lên cao, phất kiếm tỏa rộng kiếm quan chớp lên, cuộn từ trên chụp xuống. Đó là chiêu kiếm sát thủ rất lợi hại trong Thiểm Điện thập tam kiếm, Điện Lạc Lâm Chiêu.



Hoàng Bác nhìn thấy, phóng lên cao xuất ra chiêu Bằng Không Hái Tuyết hai tay triển xuất Hàn Mai Xạ Thương, mười ngón bắn ra chỉ phong bắn vào làn kiếm quang đối phương.



Bỗng Hoàng Bác giật mình, cảm thấy trên vai áo nghe một tiếng “xoẹt”, lập tức hất tay xoay eo, thân hình lơ lửng trên không liền đẩy ra chiêu Xuân Phong Túy Tuyết sàng ngang năm thước, lộn người rơi xuống, đẩy tiếp chiêu Phong Quyện Tàn Tuyết thân thối lui ba trượng, đưa mắt nhìn đối phương thấy gã cũng thối lui ra sau, tay đè chặt ngực mặt nhăn nhó.



Hoàng Bác đưa tay sờ vai áo, thấy bị rách toạc một mảng, lắc đầu mỉm cười :



- Thắng bại chưa phân ta tiếp tục chứ?



Đinh Cảnh Long “hừ” lên một tiếng, sàng lên hai bước, muốn vũ lộng tấn công, đột nhiên có tiếng :



- Đinh lão đệ, ngươi không phải là đối thủ của hắn, hãy để cho lão phu tiếp cho.



Giọng nói nổi lên từ dưới cây bồ đề bên trái trong vườn. Hoàng Bác kinh ngạc, hướng mắt nhìn, thấy có hai lão nhân. Một là Phương Lữ, còn một lão là Hắc Đầu Lâu Vưu Tiết.



Lão Hắc Đầu Lâu gương mặt hóp khô đang nhe răng cười.



Hoàng Bác trong lòng kinh hãi, vội vận Vô Cực chân khí bảo vệ thân, thầm nhủ: “Thắng hai Bạch Bính kiếm sĩ không khó nhưng gặp phải tên ma đầu trăm tuổi này, keo này mệt rồi, ta phải tìm cách chuồn êm!”



Nghĩ xong liếc mắt nhìn quanh xem có con đường nào thoát chăng? Nhưng bỗng thấy hai kiếm thủ và Hắc Đầu Lâu lập một vòng tam giác vây chàng vào giữa.



Chàng lẩm bẩm “Muộn rồi” đã thấy Hắc Đầu Lâu bước thẳng đến trước mặt chàng, cất tiếng khàn khàn nghe thật là quái dị :



- Tiểu tử... lần trước tại Mạc Can sơn để ngươi thoát đi thật là chuyện lạ đấy!



Chàng vận khí hộ thân, lui lại một bước, hai mắt liếc nhìn từ trái sang phải, cười khách sáo thốt :



- Đúng vậy, chuyện lạ năm nào không có, năm nay lại quá nhiều cơ đấy! Ngươi chớ vội!



Hắc Đầu Lâu mặt nổi sát cơ, nổi giọng cười khủng khiếp :



- Kha kha kha, đêm nay ngươi không còn dịp may nữa đâu!



Chàng nhún vai điệu bộ tỏ ra không quan tâm, quay đầu nhìn thấy trường kiếm theo dõi mọi cử chỉ, động tác của chàng, trong lòng bồn chồn không biết xử lý thế nào? Trở đầu hàm tếu nói :



- Chuyện đời lắm khi được như ý: “Châu chấu bắt ve, chim vàng tại hậu”. Các người vây ta, biết đâu sau lưng có người vây trở lại.



Chàng giả vờ nói, cốt để tìm kế hoãn binh thoát thân. Hắc Đầu Lâu và hai kiếm thủ nghe đôi mày đều nhíu lại. Lão ma đầu đôi mắt âm hiểm cười nói :



- Hừ... hừ... Ai dám vây lão, muốn bỏ mạng à?



Nói xong, lão xoay người nhìn quanh, thần sắc lộ vẻ thận trọng, chàng thấy lời nói của mình có hiệu lực, liền nghĩ cố gắng kéo dài lúc nào hay lúc đó. Đợi dịp may thuật tiện chuồn ngay lập tức, nên ngẩng mặt mỉm cười nhà hạ :



- Kẻ nào dám bao vây lão, có lẽ không phải là kẻ tầm thường đâu.



Nghe nói Hắc Đầu Lâu mặt biến sắc, tức giận bước tới hét to :



- Nói! Ai dám vây lão?



- Chàng lùi ra sau một bước khoát tay :



- Ồ, lão là một ma đầu, công lực nội lực đều thâm hậu mà không phát hiện ra được thì các ngươi nên giải tán ngay đi, ta cũng chẳng muốn ở đây sanh sự.



Hắc Đầu Lâu trừng đôi mắt, cười lạnh nói :



- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi hãy bảo chúng xuất hiện, từng người từng người lão phu lãnh giái tất.



Chàng liền cười khẩy nói :



- Một người lão chịu không nổi rồi, nói chi mấy...



Chàng liền ngưng bặt ngay không nói tiếp, Hắc Đầu Lâu nghe câu nói của chàng nửa chừng chưa xong, nộ khí xung thiên hét :



- Láo, sao không nói tiếp nữa nghe nào?



Chàng liền thần sắc cố giữ vẻ tự nhiên, giả vờ im lặng lắng tai nghe đầu gật, như là đang nói chuuyện với ai, miệng khẽ thầm :



- Vâng, tiểu bối tuân theo dụ mệnh.



Hhl thấy vậy, hai mắt nheo lia lịa tiến thân hai bước nộ hét :



- Tiểu tử, ngươi nói chuyện với ai?



Chàng cũng thối lui lại hai bước mỉm cười nói :



- Sao lão lại tò mó thế?



Lão ma đầu tức khí, buông tiếng cười quái dị, tóc dựng đứng, bước từng bước tiến dần đến trước mặt chàng.



Chàng thấy thế vội lui ra sau từng bước một. Trong đầu nghĩ thoáng qua nổi giọng cười kha khả :



- Thôi được, ngươi muốn biết ta nói cho ngươi biết cũng không sao.



- Hừ, ngươi không nói cũng được. Lão chỉ đánh con, cha sẽ xuất hiện.



- Đúng, lão còn nhớ một “người kia” ấy chứ?



Hắc Đầu Lâu nghe trong lòng chấn động, tự nhiên buột miệng thốt ra :



- Có phải là lão “thân quấn mền đỏ” đã từng xuất hiện tại Mạc Can sơn?



Chàng vừa nghe lão thốt liền gật đầu cười ngay rằng :



- Không sai, chỉ có lão ấy đã gây khủng hoảng Hắc Bạch song ma các ngươi phải không?



Hắc Đầu Lâu giận dữ đến nổi tóc dựng đứng lên, tiến thêm một bước, đưa thẳng hai tay cất tiếng thét :



- Nói mau, hắn ở đâu?




Chàng vội hít sâu vào, vận chân khí tìm cách ứng biến, chuẩn bị bôn tẩu. Đột nhiên đưa tay chỉ về hướng dãy cây liễu bên trái, chi phối đầu óc của đối phương hô lớn :



- Nhìn kỹ, họ không phải đã đến rồi đấy ư?...



Đồng thời hai chân co lại dợm người phóng đi. Bỗng hốt nhiên khựng lại giật nảy mình kinh ngạc. Sờ sờ ngay hàng cây liễu xuất hiện một người đứng sững. Thân hình to cao toàn thân quấn tấm mền đỏ, chỉ lộ ra hai cánh tay và đôi mắt nhìn về phía trước mà thôi. Ánh mắt xanh biếc phóng tia ra ngoài. Trong đêm hôm khuya trông thật là ma quái khủng khiếp.



Chàng dự tính đánh lừa Hắc Đầu Lâu hai kiếm thủ để tìm cách đào tẩu thoát thân, không ngờ lại là sự thật hiển nhiên trước mắt. Trong lòng mừng rỡ phấn khởi, tinh thần phấn chấn thốt lên :



- Hay quá, thật là đúng lúc. Này lão ma đầu ngươi muốn lãnh giáo nay đã đứng trước mặt ngươi đấy!



Hắc Đầu Lâu cùng Bạch Bính kiếm sĩ thấy lão quái nhân đột ngột xuất hiện gương mặt đầu biến sắc. Hắc Đầu Lâu tiến một trước một bước phóng cặp mắt hung quang nhìn một hồi cất tiếng cười quái gở :



- Kha kha. Ta muốn lãnh giáo các ngươi vài chiêu!



Lão quái nhân thân quấn mền đỏ gật đầu nhẹ. Đôi tay của lão từ từ đưa ra, trông khô khốc cằn cỗi, lở loét không chỗ nào được lành lặn cả.



Lão quái nhân từ từ cất bước tiến lên đến trước mặt Hắc Đầu Lâu và hai kiếm thủ...



Hoàng Bác tức thời lui sang một bên, trong lòng mừng thầm. Lão xuất hiện bất thần giúp chàng trong tình trạng nguy kịch, hiểm nghèo thoát nạn như hiện giờ không ngờ thật là đúng lúc. Lão là ai?...



Lão quái nhân bước lần đến trước mặt lão Hắc Đầu Lâu cách khoảng ba trượng thì dừng lại.



Lão Hắc Ma đầu biết Hắc Bạch song ma đã bại dưới tay lão quái nhân này. Không dám khinh địch, cặp mắt hung ác nhìn không chớp. Hai tay đưa lên vận mười hai thành công lực, tập trung tinh thần rất căng.



Sau một lúc đối nhìn nhau, lão quái nhân đưa cao tay phải xòe ra, tỏ ý muốn đấu chưởng lực nhưng miệng lão vẫn không hé ra, vẫn im lặng.



Lão Hắc Ma thấy vậy hiểu ý, nhe răng cười quái gở :



- Khà khà, muốn đấu chưởng à?



Lão quái nhân gật đầu trầm lặng;



- Được, lão sẽ đấu chưởng với ngươi, nhưng ta muốn biết danh hiệu các hạ trước khi giao đấu...



Nhưng lão quái nhân vẫn trầm tĩnh lắc đầu.



- Ngươi câm rồi sao?



Lão quái nhân nghe tỏ vẻ khó chịu, quay nhìn Hoàng Bác bảo trả lời giúp. Chàng thấy vậy nghĩ thầm: “Quái, ta nào biết họ gì, tên chi của lão, sao trả lời được”. Bỗng nổi tính trẻ con nhìn lão Hắc Ma cười đáp :



- Hà hà... lão ta không thèm nói với ngươi, để ta trả lời thế cho: Kha La Mộc Luân sơn Tam Nhãn Hoạt Phật, Tọa Hạ Cao Túc, gộp chung lạ là Giáng Ma Tôn Giả Sa Độc Lâu.



Lão Hắc Ma nghe sinh nghi, nhìn lão quái nhân cười lạnh :



- Hừ! Quả có Tam Nhãn Hoạt Phật kỳ nhân? Thì thì... Giáng Ma Tôn Giả... Sa Độc Lâu.



Lão ma đầu lẩm bẩm trong miệng, bỗng giật mình hét :



- Sao? Ngươi nói tên gì?... Sa Độc Lâu?... Sát đầu lâu? Hừ! To gan...



Hắc Đầu Lâu ngẩng đầu nhìn đôi mắt tỏa nộ hỏa, muốn phóng người về phía Hoàng Bác, nào ngờ thân người hắn vừa di động, liền bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại, chỉ lắc lư nửa thân trên. Lão hốt hoảng đẩy một chưởng ra phía trước, giật trở lui năm trượng, căm tức nhìn lão quái nhân phẫn nộ hét :



- Lão quái vật, ra tay không lên tiếng.



Lão quái nhân chi gật đầu, chưởng phải đưa lên hai lần như tỏ ý: “Không sai, muốn thì cứ đến, ta đang đợi đây”



Lão Hắc ma đầu lập tức cánh tay phải đưa lên, vận công răng rắc, Hắc Thi Độc Công giơ chưởng đẩy ra.



Hai lão chỉ cách nhau có ba trượng, hai luồng nội gia chân lực vô hình tiếp cận, thân hình hai bên lắc lư vài cái rồi dùng lại. Cả hai đều đưa tay đẩy ra song chưởng, liên tu bất tận truyền qua với nhau.



Bên ngoài nhìn vào thấy trạng thái hai người rất là nhẹ nhàng, tự nhiên như là hai người bạn thân lâu ngày gặp lại, đưa tay chảo hỏi thân thiết. Chỉ có Hoàng Bác và hai Bạch Bính kiếm sĩ đứng bên ngoài mới hiểu. Cả hai thần sắc đều khẩn trương đến tột độ, đôi mắt nhìn thẳng vào trận đấu đến kinh hồn đoạt phát.



Chàng nhìn hai lão hồi hộp. Nghĩ: “Lão quái nhân không đến nỗi bại, nhưng thắng lão Hắc Đầu Lâu cũng không phải dễ. Vì lão ma đầu này là nhân vật trước đời của “Nhất lão, Nhị kỳ, Tam ma, Tứ sát”, nội lực của lão cả sư phụ ta, Lung Tuyết đạo nhân chưa chắc thủ thắng được”.



Họ đã đấu được vài khắc, đã đến giai đoạn quyết định thắng bại, nhìn thấy cánh tay hai người đều hơi run. Nhận xét thấy đôi mắt của lão quái nhân vẫn uy nghi, duy trì tỏa lấp lánh còn Hắc Đầu Lâu gương mặt nổi đỏ lên, mồ hôi thoát ra từng giọt rơi xuống.



Đột nhiên lão quái nhân “hừm” một tiếng, bước tới ép lùi lão Hắc Ma ra phía sau ba bước. Lão Hắc Ma nghiến răng, xuống tấn chịu (...) nhưng không chịu nổi nữa, phải lui bốn bước sát chân tường. Miệng bún ra đầy máu tươi. Lão Hắc Ma thét lên, dậm chân bắn lên cao, phóng lùi thân hình mất hút.



Hai Bạch bính kiếm thủ giật mình, lập tức nhảy bay ra ngoài tường thoát đi.



Trong sân chỉ còn lại lão quái nhân và Hoàng Bác hai người. Lão quái nhân từ từ rút tay vào tấm mền đỏ, thân hình vẫn không động đậy.



Hoàng Bác tiến về phía lão quái nhân nhưng lão bỗng cất tiếng trầm nhẹ :



- Dừng lại!



Hoàng Bác ngưng bước, chấp tay làm lễ, tươi cười nói :



- Lão tiền bối, tiểu bối xưng hô như thế nào?



Lão quái nhân ánh mắt dịu dàng trầm lặng khẽ nói :



- Danh hiệu của lão gọi là Giáng Ma tôn giả Độc Sa Lâu vừa rồi ngươi đã nói.



- Xin tiền bối chớ đùa, xin phép hầu chuyện với tiền bối.



Lão quái nhân nghe cất tiếng cười lớn ôn hòa, lắc đầu than :



- Nào ngươi cần hỏi vấn đề gì cần thiết sau đó lão cũng thắc mắc hỏi ngươi. Xong rồi đường ai nấy đi.



Hoàng Bác vội trả lời :



- Không đủ, vấn đề tiểu bối muốn biết không chỉ là một.



Lão cất giọng kiên quyết :



- Không được đòi hỏi nhiều, chỉ một mà thôi.



Chàng tiến tới hai bước, lão lui lại hai bước trầm giọng hét :



- Đứng lại, không được bước qua.



- Tại sao, sao lại không muốn?...



Lão khẽ lắc đầu than :




- Khi nào cần thì ta trả lời cho ngươi biết.



- Thôi được, tiểu bối muốn hỏi về việc mất tích của phụ thân.



Lão nghe hỏi hơi chấn động trong lòng, ngước mắt nhìn trời trầm tư rồi nhẹ tiếng nói :



- Mười ba năm về trước, ta và phụ nhân ngươi từng sánh vai dưới núi Cửu Hoa sơn.



Hoàng Bác cướp lời hỏi :



- Mười ba năm trước, chính là năm Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ mười sáu, xin hỏi ngày kiếm hội ấy trước hay là sau?



- Lúc đó mười lăm ngày sau mới đến ngày Hoàng Sơn kiếm hội. Ta và phụ thân ngươi xuống núi Cửu Hoa sơn, ngày hôm sau ăn nghỉ tại khách điếm Thạch Trâm hiệu gọi là Quần Anh hội, nay thì đã dẹp mất rồi. Tối hôm đó hai ta đang ngủ chung một phòng...



- Tiền bối và phụ thân là bạn bè?



- Đúng, ta trả lời ngoại lệ vấn đề thắc mắc đấy nhé!



- Ngủ đến nửa khuya, vì gió lạnh ta giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh chẳng thấy phụ thân ngươi, nhìn thấy cửa sổ phòng mở toác ra, ta hiểu liền lập tức phóng ra ngoài tìm kiếm hơn hai canh. Cuối cùng gặp được phụ thân ngươi dưới gốc cây...



- Ồ, phụ thân tiểu bổi làm sao?



- Toàn thân đều bị trúng chất độc, chỉ thều thào vài câu cuối cùng, sau đó tắt thở.



Hoàng Bác nghe cảm thấy đầu như bị đảo lộn, thân hình lắc lư muốn bật té ra sau, đột nhiên trừng mắt hét to :



- Không, nói dối, phụ thân ta không thể chết!



- Xin lỗi, sở dĩ ngày hôm nay ta mới nói cho ngươi nghe vì nay ngươi đã lớn khôn, có thể tiếp nhận, đối diện với sự thật.



Chàng đau đớn tột cùng, nước mắt tuôn ra, nói không thành lời :



- Ai?... Ai!... sát... hại... phụ thân... ta?...



Lão quái nhân lắc đầu thốt :



- Không biết được.



- Cha ta trúng thứ độc gì?



- Ta cố tìm hiểu nhưng nghiệm không ra!



- Cha ta dặn dò tiền bối những gì?



- Dặn dò ta hãy bảo vệ sự an toàn cho mẹ con ngươi, hai người cho đến khi nào đủ sức tự bảo vệ lấy.



- Thi thể phụ thân hiện giờ chôn cất tại đâu?



- Vì trúng độc quá nặng, lại sợ gây truyền nhiễm nên ta đã hỏa táng tại đương trường.



- Xin hỏi tiền bối, phụ thân có để lại di vật gì chăng?



- Thông cảm, lúc đó ta chưa nghĩ đến nên quên mất!



Chàng cúi đầu thầm lặng, nước mắt vẫn tuôn trào... chợt nhớ một việc đưa tay chỉ vào lão hét :



- Ngươi nói dối, nếu phụ thân ta chết, thế người bị giam trong Vô Để cốc Vô Song bảo là ai? Vậy Du Long kiếm pháp là Đông Kiếm học từ đâu ra?



Lão quái nhân phóng tia mắt lạnh rợn người hét :



- Nếu ngươi còn vào Vô Song bảo sẽ là con bất hiếu đấy!



Chàng nhìn lão quái nhân không chớp mắt hỏi :



- Ý ta hỏi người dưới Vô Để cốc là ai? Du Long kiếm pháp Đông Kiếm có từ đâu học được?



Chuyện này ngoài phạm vi vấn đề. Giờ ta hỏi ngươi.



- Tiền bối cứ hỏi!



Lão quái nhân than dài :



- Ta đã từng hứa là phải bảo vệ mẹ con ngươi an toàn, cho đến khi ngươi khôn lớn có thể tự bảo vệ lấy thân. Nay đã đã hoàn tất trách nhiệm lời hứa nên phải ra đi. Nào ngờ ngươi lần này đòi đết Tuyết Sơn chịu chết, vậy ta hỏi ngươi một câu: ngươi có muốn mẫu thân ngươi phải chịu đau khổ nữa chăng?



Chàng nghe cảm thấy xúc động nước mắt rưng rưng thốt :



- Tiền bối trách vấn rất đúng, nhưng tiểu bối vừa mới biết qua đồ tôn của Cửu Giá Quả Phụ...



Chàng liền đem chuyện kể cho lão quái nhân nghe và dự tính như thế nào để tùy cơ trộm lấy linh chi.



- Tiền bối yên tâm, giờ vẫn chưa được biết tin tức phụ thân, tuyệt không làm bậy.



- Hừ, ta nói như thế mà ngươi vẫn chưa tin?



- Đúng, tiểu bối điều tra ra kết quả mới tin được...



Lão quái nhân chẳng đợi chàng nói hết, liền xoay người phóng vút lên cao, mất hút trong đêm tối.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi