VÔ SONG KIẾM



Hoàng Bác tỉnh giấc, thấy mặt trời đã lên cao, trên biển gió đã lặng, mặt biển sóng nhấp nhô bình hòa muôn thuở, không còn phẩn nộ như trong đêm.



Chàng lay nhẹ gọi Tiểu Bình dậy, hai người thuận theo bờ biển đi một đoạn, Hoàng Bác đưa mắt quan sát thì thấy hòn đảo tợ chừng như chỉ có nham thạch, phía trên cao vài lùm cây thưa thớt, đủ thấy sự sống ở đây thật là nghèo nàn.



Tiểu Bình vốn vẫn ngây thơ, cứ vừa đi vừa nhặt những chiếc vỏ ốc đủ màu sắc lóng lánh dưới ánh nắng ban mai, vui vẻ hớn hở.



Tiểu Bình chìa cho Hoàng Bác xem một chiếc vỏ ốc nàng lượm được có đến năm màu óng ánh như kim cương nói :



- Bác ca ca, xem chiếc vỏ ốc này giống như kim cương ghê.



Hoàng Bác gượng cười nói :



- Dù đó thực là kim cương cũng chẳng có ích gì.



- Sao huynh nói vậy chứ?



- Thử hỏi tiền bạc châu báu để tiêu xài mà ở trên đảo khô cằn này đến sự sống cũng không biết có không nữa là.



Tiểu Bình hiểu ra nổi lo của chàng, vừa thoát khỏi họa này lại đến tình cảnh khác, thật là họa vô đơn chí.



- Vậy trên đảo này há không có nguời sống sao?



Hoàng Bác dừng chân lại nói :



- Chúng ta nên leo lên trên cao kia quan sát toàn đảo thử xem sao.



Nói rồi chàng dẫn Tiểu Bình đi lên phía dãy núi đá, đường lên càng lúc càng khó, bọn họ hai người phải bám chắc vào các mỏm đá mới lên được.



Hốt nhiên Hoàng Bác nghe thoảng có tiếng binh khí chạm nhau, chàng nhíu mày nhỏ giọng :



- Tiểu Bình, có người đang đánh nhau.



Tiểu Bình nôn nóng hỏi :



- Ai? Có phải Đông Kiếm không?



- Ta không biết, tiếng kiếm chạm nhau nghe từ rất xa, chí ít cũng phải ngoài mười trượng.



Lúc ấy một cơn gió thổi đến mang theo tiếng kiếm, bọn họ hai người đều nghe rõ.



Tiểu Bình càng nôn nóng hơn, nói :



- Vậy thì nhanh chân lên xem xem.



Nói xong là muốn leo lên tiếp ngay, Hoàng Bác giữ vai nàng lại nói :



- Đương nhiên là lên xem rồi, nhưng chúng ta cũng phải nên đề ra kế hoạch trước, nếu như đúng là Đông Kiếm thì phải làm sao?



Tiểu Bình nhíu màu vẻ hoài nghi :




- Chẳng lẽ lão ta cũng lại lên đúng đảo này?



Hoàng Bác gật đầu, trầm ngâm nói :



- Rất có khả năng, chúng ta bị sóng đẩy vào đây há lão ta lại không.



Tiểu Bình bám vách đá leo lên đồng thời nói :



- Cứ lên xem tình hình rồi hãy tính.



Bọn họ hai người men theo vách đá leo lên đến đỉnh, áp sát người vào vách đá nhìn thì đã có thể nhìn thấy tất cả.



Có phải Đông Kiếm không?



Không, mà đó là hai lão ngư ông, một vận hắc y, một vận thanh y, trong tay mỗi người là mỗi thanh kiếm, đang đứng trên một phiến đá bằng phẳng động thủ với nhau.



Bọn họ xuất chiêu công thủ rất uyển chuyển nhẹ nhàng, ung dung lộ rõ phong độ của một kiếm phái đại gia.



Hoàng Bác và Tiểu Bình lén nhìn một lúc, Tiểu Bình ghé sát miệng mình vào tai Hoàng Bác nói :



- Bác ca ca có biết hai người này không?



Hoàng Bác lắc đầu nói :



- Không biết, có điều vị thanh y lão nhân kia đang sử dụng Thiếu Lâm Đạt Ma Kiếm, nhưng vị hắc y lão nhân thì kiếm pháp kỳ quái, hình như kiếm pháp của các môn phái đều có.



- Bọn họ đấu với nhau, thấy hung quá!



- Không đâu, bọn họ đang luyện kiếm, không phải đang đấu với nhau.



- A! Thảo nào bọn họ động thủ mà trên mặt cứ nở nụ cười, ca ca xem ai lợi hại hơn?



- Kẻ tám lạng, người nửa cân.



- Nhưng trình độ công lực thế nào?



- Có thể đáng gọi là đại gia trong đương kiếm thuật, so với năm vị Bạch Huê kiếm sĩ của Vô Song bảo thì vượt xa.



- So với Đông Kiếm thì sao?



- Điều này, chỉ e...



- Vậy so với huynh thì sao?



Tiểu Bình cứ hỏi dồn Hoàng Bác.



- Cũng vượt xa ta nhiều.



- Nói bậy, huynh chỉ nói khách khí thôi.



- Không phải khách khí đâu, ta chỉ biết đúng có bốn chiêu Du Long kiếm pháp ngoài ra những chiêu thức khác thì chỉ nghe sư phụ nói khái lược qua không hề nắm vững thì thử hỏi làm sao so với họ được chứ!... Kìa muội xem hắc y lão nhân xuất chiêu Nhạn Vân Dã Hạc của phái Không Động thuộc bậc sư.



Hắc y lão nhân lúc ấy lướt kiếm một vòng rồi đột nhiên thét lên một tiếng cả người vọt lên không cao ba trượng, thân hình lướt nhanh như đã hạc xuyên vân, tà áo bay phấp phới. Lúc ấy thân đảo hai vòng đồng thời thế kiếm theo đó phát ra một vầng hào quang tỏa trùm khắp người lão đang từ từ đáp chân xuống trước mặt thanh y lão nhân.



Từ thân kiếm như nhiều hoa ảnh lóa lên nếu không định thần có thể hoa mắt lên tức thì, rồi bỗng chốc các ánh hào quang biến mất như tụ lại vào thân kiếm, lướt tới đối phương.



Thanh y lão nhân đứng trước tuyệt chiêu của đối phương khí định thần ngưng không hề lùi mà lại còn tiến lên một bước, xuất ra một chiêu Ma Đỉnh Phóng Quang trong Đạt Ma kiếm, kiếm lướt nhẹ lưu chảy như vân.



“Keng” một tiếng, bóng người phân hai, ánh kiếm thâu lại, cả hai lão nhân đều tự thoái lui về sau non trượng, nhìn nhau cười “ha hả” vẻ rất tâm đắc.



Thanh y lão nhân vừa tra kiếm vào vỏ vừa nói :



- La huynh, già rồi gân xương cứng cỏi, xem ra chúng rất khó tiến bộ thêm nữa.



Hắc y lão nhân cũng tra kiếm vào, cười nói :



- Ân huynh, huynh khá hơn ta nhiều, Hoàng Sơn kiếm hội vào ngày Đoan Ngọ nắm tới (mồng năm tháng năm) đang chờ huynh nha.



Từ trên mỏm đá Hoàng Bác nghe họ nói với nhau hai câu, liền ghé sát Tiểu Bình nói :



- Tiểu Bình, ta biết họ là ai rồi!



- Là ai?



- Vị thanh y lão nhân là Đạt Ma Thần Kiếm Ân Công Đạt và vị hắc y là Thiên Nhai Cô Kiếm La Vương Phảng. Bọn họ đã từng tham gia Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ mười bảy, nhưng đều bị Đông Kiếm đả bại. Sau đó trở về ẩn cư không xuất hiện trên giang hồ nữ, không ngờ bọn họ lại ẩn cư trên hoang đảo này luyện kiếm



- Huynh làm sao biết?



- Ta nghe Cái bang Ngũ sư thú nói, sau đó cũng được nghe sư phụ nói qua một lần nữa.



- Bọn họ hình như đang chuẩn bị để tham gia Hoàng Sơn kiếm hội vào năm tới.



Hoàng Bác gật đầu nói :



- Không sai.



- Tuyệt không thể để bọn họ đi nha.



- Tại sao?



- Vì bọn họ một khi tham gia thì lại càng tốn thêm sức lực của huynh.



Hoàng Bác thở dài :



- Nếu vậy thì ta rất ít có hy vọng đạt được bảo vị Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách.



- Không được, huynh nhất định phải giành được bảo vị ấy, giết chết cha con lão Đông Kiếm, giúp muội báo gia cừu thì lúc ấy muội mới...




- Muội mới thế nào?



Tiểu Bình bẽn lẽn :



- Thiếp mới xuất giá theo chàng.



Lại thay đổi cách xưng hô trong chốc lát khiến Hoàng Bác đến ngớ người ra, thật là quỷ quái!



Hoàng Bác nhíu mày :



- Nếu ta thất bại thì sao?



- Thì phải chờ năm năm sau tham gia lần khác.



- Nếu ta không chờ nổi?



- Hừ, thằng cha không có chí khí!



Lại thay đổi cách xưng hô tiếp.



- Hảo, muội chửi người ta nha!



- Chửi thì sao chứ? Không có chí khí! Đồ không có chí khí!



- Ê! Suỵt! Nhỏ thôi chứ.



- Ta không cần biết, ta muốn nói lớn.



Hoàng Bác rất hiểu tính khí của Tiểu Bình nên lúc này thấy nàng thoáng giận dỗi là chàng nhịn ngay, cười xòa nói :



- Thôi, thôi! Ta chấp nhận, chỉ có điều nếu như ta không có khả năng đắc thủ được toàn pho Du Long kiếm pháp hoặc giả tìm được Tiên Cơ Võ Khố thì vô luận thế nào cũng không phải là địch thủ Đông Kiếm.



- Bọn họ ẩn cư ở đây luyện kiếm tất nhiên phải có chuẩn bị thuyền, chúng ta đi một vòng lục soát xem, khi tìm thấy thì cứ trộm, vào đất liền rồi sau đó đi Ngũ Long sơn.



- Không chỉ mươn thôi, không được đánh cắp của họ.



- Nhưng sợ họ không cho mượn.



- Chúng ta ra đi, để lên tiếng mượn thử xem.



Hoàng Bác đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh một lượt, thần sắc chàng bỗnng kinh ngạc tột độ.



Nguyên là nơi phiến đá lúc nãy bây giờ đã không còn nhìn thấy hai lão già đâu nữa, không biết bọn họ đã đi đâu.



Tiểu Bình thấy thần sắc của chàng như vậy liền cũng đứng dậy ghé mắt qua vai chàng nhìn, bất giác kêu lên :



- Không thấy, bọn họ đâu cả, đều là tại ca ca cứ mãi đấu khẩu với muội đến nỗi người ta bỏ đi đâu cũng không biết.



Nàng vừa nói xong đột nhiên từ phía sau lưng các chừng bảy trượng một giọng nói vang lên :



- Yên tâm, bọn lão hủ chúng ta đều ở đây mà.



Hoàng Bác và Tiểu Bình cả kinh vội quay phắt lại thì đã nhìn thấy hai lão già lúc nãy đã đứng đó tự bao giờ. Bọn họ đến gần như vậy mà đến ngay cả Hoàng Bác vẫn không phát hiện ra cũng đủ thấy thân thủ công lực của bọn họ cao như thế nào rồi.



Hắc y lão nhân đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ của Tiểu Bình hồi lâu rồi lên tiếng nói :



- Ân huynh, tiểu cô nương này thật là khéo tự tư tự lợi, định trộm lấy thuyền của chúng ta.



Thanh y lão nhân vuốt râu, lắc nhẹ đầu vẻ không hài lòng nói :



- Mấy vị cô nương cốt cách xinh đẹp vẫn thường như vậy, bọn họ chỉ vì bạn tình mà không còn nghĩ đến sự sống chết của người khác.



Hoàng Bác nghe lão ta nói hơi nặng lời liền liếc nhìn Tiểu Bình lúc ấy trên mặt hiện lên vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận, chàng không nhịn nổi nhìn hai lão già chấp tay thi lẽ :



- Nhị vị lão tiền bối.



Hai lão già thấy chàng cư xử như vậy cũng cúi đầu hoàn lễ, hắc y lão nhân thần tình vẫn lộ vẻ linh xảo cười cười nói một câu không đầu không đuôi :



- Đi thuyền, gặp bão, đắm thuyền, trôi vào đây phải không?



Hoàng Bác lại chấp tay nói :



- Đúng vậy, thật là một chuyến đi không bình thường!



Thanh y lão nhân lại vuốt râu cười “kha kha...” nói :



- Mỗi khi có người bị nạn vào đây đều cho rằng là gặp chuyện bất bình thường, thực ra đây là một chuyện rất bình thường.



Hoàng Bác mĩm cười nói :



- Ồ không! Vãn bối không nói đến chuyện đi thuyền mà nói có một nhân vật đi thuyền không bình thường.



Hắc y lão nhân thoáng ngạc nhiên rồi như hiểu ra cười nhạt hỏi :



- Là lão đệ ngươi ư?



Hoàng Bác vội xua tay nói :



- Không, vãn bối nói người ấy là Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương Trường, lão ta cũng bị rơi xuống biển.



Hai lão nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi không ai bảo ai tiến lên một bước trừng mắt đồng thanh nói :



- Sao? Lão ta cũng trôi vào đảo này sao?



Hoàng Bác lắc đầu :



- Không biết, nhưng rất có khả năng. Do điều này nên khi vãn bối nhìn thấy nhị vị tiền bối lập tức liên tưởng đến một vấn đề nghiêm trọng là giá như nhị vị tiền bối có thuyền thì nên đi xem nó còn không.



Hai lão già thần sắc chợt biến, hắc y lão nhân trầm ngâm một lúc lại nhìn vào mặt Hoàng Bác hỏi :




- Lão đệ, ngươi là ai?



Hoàng Bác nghiêng người quay sang nói :



- Vãn bối tên Hoàng Bác, ân sư là hai vị Bắc Chưởng và Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi.



Chàng nói đến đó thấy trên mặt hai lão nhân hiện rõ vẻ không tin, nếu muốn họ tin thật không dễ gì ngoài phải thi triển công lực ra cho họ tận mắt chứng kiến.



Nghĩ đến đó chàng chùng chân xuống quay người sang trái tả chưởng thi triển Mai Hoa Trác Phóng phát ra chỉ phong từng đợt như những mai hoa ảnh đồng thời hữu chưởng thi triển Bắc Phong Khở Hề, một cổ mãnh phong phát ra đánh “ầm” một tiếng đánh vỡ vụn khối đá lớn tức thì, những mãnh đá vụn văng ra xa ngoài mấy trượng, sau đó chàng chấp tay nói :



- Nhị vị tiền bối đã tin lời vãn bối rồi chứ?



Hai lão già mồm há hốc không tin một vị thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi mà cùng lúc phát ra hai chiêu tuyệt học với công lực hỏa hầu như vậy, đến bản thân bọn họ không tận mắt mình mục kiến thì hẳn không thể nào tin.



Sau một phút kinh ngạc, bọn họ nhìn nhau không nói gì thêm, liền tung mình chạy xuống bãi biển đồng thời hắc y lão nhân nói lại :



- Nhị vị tiểu hiệp cũng nên theo chúng ta!



Hoàng Bác và Tiểu Bình cũng nhanh chân chạy theo, tuy lúc ấy Tiểu Bình trong lòng vẫn còn chưa nguôi cơn giận vì lời nói xúc phạm lúc nãy của thanh y lão nhân.



Tiểu Bình vừa chạy theo Hoàng Bác vừa nói với giọng bực tức :



- Bọn họ nói muội tự tư tự lợi, sao ca ca không bênh vực muội chứ...



Hoàng Bác cười nói :



- Bọn họ chỉ đùa thôi mà.



- Đùa gì mà nặng thế chứ, nói đến thật khó nghe!



- Ừ... ừ... Để lần sau nếu họ còn nói như vậy nữa ta sẽ bênh vực muội.



Bây giờ bọn họ đã đến gần bãi biển, hai lão già đột nhiên dừng chân lại nép mình sau một phiến đá lớn chú mục nhìn về phía bãi biển, thần sắc lộ vẻ có vấn đề nghiêm trọng.



Hoàng Bác vừa đến liền hỏi :



- Lão tiển bối, có chuyện gì?



Lão ta liền đưa tay ra hiệu cho bọn hai người Hoàng Bác cúi thấp người xuống rồi đưa tay chỉ về hướng xa ngoài bãi biển nói :



- Ngươi đoán thật không sai, Đông Kiếm quả nhiên đã trôi đến đảo này.



Theo cánh tay lão ta chỉ bọn hai người Hoàng Bác thấy ngay trên bãi biển ngoài xa ba trượng lão Đông Kiếm đang đứng nói chuyện gì đó với một cô gái ngư dân trước một thạch thất nhưng giữa bọn họ có gì không bình thường, cứ thấy lão Đông Kiếm cứ vừa chỉ tay vào mặt cô gái đồng thời chân bước lên một bước. Ngược lại cô gái thoái lùi một bước dáng vẻ sợ hãi.



Hoàng Bác nghi hoặc trong lòng hỏi :



- Lão tiền bối, lão ta đang làm gì ở đó?



Thanh y lão nhân mặt đầy nộ khí “hừ” một tiếng nói :



- Lão ta có thể đang ép buộc tôn nữ của lão hủ chèo thuyền đưa lão vào đất liền, hoặc rất có thể phải nói ra cho lão ta phương hướng để đi.



Hoàng Bác lúc ấy mới hiểu ra, chàng định mở miệng hỏi các đối phó thì hắc y lão nhân đã lên tiếng :



- Hoàng tiểu hiệp, ngươi biết bọn lão hủ chúng ta là ai không?



Hoàng Bác thái độ cung kính :



- Vãn bối xin mạo muội đoán thử, lão tiền bối chính là La lão tiền bối, giang hồ ngoại hiệu là Thiên Nhai Cô Kiếm, có phải vậy không?



Hắc y lão nhân mặt lộ vẻ kinh ngạc lại chỉ tay vào thanh y lão nhân hỏi :



- Vậy vị này?



Hoàng Bác đưa mắt nhìn thanh y lão nhân cười nói :



- Có phải là Đạt Ma Thần Kiếm Ân lão tiền bối không?



Thanh y lão nhân chớp chớp mắt liên hồi kinh ngạc không tưởng nổi, lão đã ẩn cư trên hoang đảo này từ lâu vậy mà có một thiếu niên trẻ tuổi như vậy lại biết được. Lúc ấy thanh y lão nhân liền gật nhẹ đầu vẻ hài lòng nói :



- Đúng vậy, bọn lão hủ chúng ta so với lệnh sư thật không đáng nói, chỉ có điều với Đông Kiếm này đối với chúng ta không bao giờ quên, trong tình hình này nếu chúng ta xuất hiện trước tất lão ma đầu sẽ bức hiếp tôn nữ để bảo đảm cho sự an toàn của lão. Mỗi khi lão ta đã lấy thuyền vào đất liền rồi thì chúng ta coi như tận kiếp chôn chân ở đây, do vậy không biết Hoàng tiểu hiệp có thể lộ diện giúp bọn lão hủ này lừa Đông Kiếm đến đây không?



Hoàng Bác nhận thấy tình hình không đơn giản, nếu không giúp thì e rằng không còn cách nào khác, trầm ngâm một lúc liền đứng thẳng người dậy, men theo bờ đá tiến lại gần phía Đông Kiếm và cô gái kia.



Tiểu Bình lúc ấy định đi theo thì Thiên Nhai Cô Kiếm La Vương Phảng đã cười nói :



- Cô nương, Hoàng tiểu hiệp không đi đâu mất đâu mà sợ, sẽ quay lại ngay thôi mà.



Tiểu Bình thoáng thẹn lên, nhưng lúc này cố nén tức giận đứng yên bất động không nói gì, đưa mắt nhìn theo bóng Hoàng Bác đang xa dần.



Hoàng Bác đã đến gần chỉ còn cách họ ngoài năm sáu trượng, do không còn bờ đá nữa nên không thể tiếp cận hơn, chàng liền ép sát người theo dõi tình hình, lúc này đã nhìn thấy rõ cô gái ấy tuổi chừng hai mươi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi