VÔ TÂM

Biết Dịch Phong sẽ đến, ta lập tức từ người ốm yếu thành người có sức sống hoạt bát hẳn lên. Người Nam triều ai ai cũng biết Dịch Phong giỏi nhạc, nhất là đàn cổ, chỉ với một cây ngũ huyền cầm lại có thể đàn ra những âm thanh xuất thần nhập hóa, nhưng rất ít ai biết Dịch Phong cũng là một tay thổi sáo trúc xuất sắc.

Tối nay huynh trưởng mời Dịch Phong đến đây góp vui, Dịch Phong chắc chắn sẽ chỉ đánh đàn trên yến tiệc. Nhưng chỉ một khúc đàn sao có thể thỏa mãn được khẩu vị của bản Quận chúa chứ, nên ta đã dặn Đào Chi đợi yến tiệc kết thúc liền mời Dịch Phong đến vườn đào phía sau Xuân Phong Đình để thổi một khúc cho ta nghe.

Dịch Phong có giao tình với ta, hắn sẽ không cự tuyệt.

Tiệc tẩy trần bắt đầu từ giờ Dậu[1], nửa canh giờ trước khi bắt đầu yến tiệc, mẹ bỗng nhiên phái nha hoàn hồi môn Lan Phương của người đến đây, Lan Phương cười tủm tỉm nói với ta:

“Tiệc tối nay vừa là tiệc tẩy trần cũng là tiệc bái sư, kính xin Quận chúa chuẩn bị kỹ lưỡng ạ.”

[1] Giờ Dậu: từ 5 - 7 giờ tối.

Sau khi Lan Phương rời đi, Lê Tâm và Đào Chi nổi hứng trêu ghẹo ta mãi, Đào Chi cứ nhắc đi nhắc lại:

“Đào Chi sống lâu như vậy, nhưng lần đầu nhìn thấy một nam tử có phong độ tư thái như thế, Quận chúa tuyệt đối không thể thua kém y được.”

Lê Tâm ở bên cạnh vừa vẽ loạn lên mặt ta, vừa phụ họa nói thêm: “Sư phụ một thân khí chất, Quận chúa làm đồ đệ cũng không thể kém được.”

Ta bất đắc dĩ đành để các nàng trêu ghẹo, một khắc[2] sau, hai nàng cuối cùng cũng chịu dừng tay, nhìn ta với ánh mắt hài lòng. Ta sờ sờ cằm, soi gương đồng, thiếu nữ trong gương vấn tóc cao, chân mày dài đến mai tóc, trang điểm nhẹ nhàng, trên môi thoa một chút son đỏ, một thân váy dài, đai lụa bó chặt thắt lưng làm chiếc eo nhỏ càng mảnh mai.

[2] Một khắc: khoảng 15 phút.

Đào Chi ghé mặt vào trong gương đồng, rất tự hào hỏi: “Quận chúa cảm thấy thế nào ạ?”

Lê Tâm cũng chen vào, vẻ mặt chờ được khen ngợi.

Ta hơi trầm ngâm, có chút cảm thán nói: “Các muội… đúng là hoá hủ bại thành thần kỳ[3] mà.”

[3] Hoá hủ bại thành thần kỳ: triết học của Đạo gia, có ý đem một vật từ trạng thái hủ bại, mục nát trở nên thần kỳ, không thể tin được.

Da mặt của Đào Chi và Lê Tâm run lên, vội vàng cúi đầu thấp xuống, ta chỉ thấy bả vai của hai nàng rung rung, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, Đào Chi trịnh trọng nói:

“Quận chúa thần kỳ ơi, đợi đến lúc bắt đầu bữa tiệc, xin người đừng để lộ mặt hủ bại ra ạ.”

Ta nhìn mình trong gương, đoan trang nói: “Tất nhiên rồi.”



Ta thầm đọc hai chữ “khí chất”, hóp eo thẳng lưng, cực kỳ đoan trang tiến vào đại sảnh. Ta tới hơi trễ, khi ta đi vào thì mọi người đã ngồi đầy đủ trong đại sảnh. Tuy nói là tiệc tẩy trần, nhưng người tới cũng không nhiều, chỉ có năm người: cha mẹ, huynh trưởng, ta và Thẩm Hoành.

Cha mẹ ngồi vị trí chủ vị, huynh trưởng ở phía dưới bên trái, Thẩm Hoành ở phía dưới bên phải, vị trí của ta ở bên cạnh huynh trưởng.

Ta trước tiên hành lễ với cha mẹ, sau đó nhẹ nâng bước chân, phong thái duyên dáng đi đến vị trí của mình. Chờ ta ngồi xuống, huynh trưởng mới lén hỏi ta:

“Muội muội, muội lắc mông làm gì vậy?”

Ta nghiêng sang lườm huynh trưởng một cái, “Cái này là phong thái duyên dáng, hiểu chưa?”

Tiếng thở dài của Lê Tâm và Đào Chi truyền vào tai ta, rất có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[4].

[4] Rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ tốt hơn.

Vẫn là huynh trưởng hiểu rõ ta nhất, biết không thể đắc tội ta, liền ra sức khen ta, “Phong thái của muội muội không cần dựa vào trang phục cũng đã rung động lòng người, dung mạo của muội muội tựa như vầng trăng sáng lung linh chiếu rọi cả đất trời, muội muội…”

Ta lại lườm huynh trưởng cái nữa, “Nói nhiều nghe giả quá.”

Huynh trưởng thở dài, “Đầu năm nay làm huynh trưởng không dễ chút nào, làm huynh trưởng của A Uyển phong thái duyên dáng lại càng không dễ mà…”

Lời này của huynh trưởng chọc ta cười, ta khẽ cười một tiếng, ánh mắt lơ đãng hướng về phía Thẩm Hoành đang ngồi đối diện, dường như từ khi ta vừa vào thì ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người ta. Lúc này ta vừa nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt của hắn, trong mắt hắn chứa đầy ý cười dịu dàng.

Cha đang nói lời dạo đầu đầy khách sáo, ta cũng không lắng nghe, chỉ hết sức tập trung đấu mắt với Thẩm Hoành, mắt cũng không chớp một cái, thầm nghĩ, bản Quận chúa đấu mắt với người khác chưa thua bao giờ, đừng tưởng biết Kỳ môn độn giáp thuật hay Vu cổ thuật gì đó là có thể thắng được bản Quận chúa.

Ta nhìn nhìn nhìn.

Thẩm Hoành cũng không lùi bước.

Xem ra lần này gặp phải cao thủ rồi, mười sáu năm qua, người dám cùng bản Quận chúa đấu mắt lâu như vậy cũng không quá năm đầu ngón tay. Ta nhớ có một lần huynh trưởng lén dắt ta chuồn êm ra khỏi Vương phủ, tới Nhất Phẩm Lâu ăn gà nướng Nhất phẩm, có một nam tử mặc cẩm bào ngồi bàn bên cạnh, bộ dạng môi hồng răng trắng, cũng được coi là công tử con nhà phú quý, chỉ là ánh mắt lại hơi có phần ngả ngớn. Từ khi ta bắt đầu ngồi xuống thì hắn đã luôn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, gà nướng tới, ta cũng không chuyển mắt, chỉ vươn tay sờ rồi trực tiếp cầm đùi gà lên, vừa gặm vừa nhìn hắn. Ăn gà nướng được khoảng hai khắc, nam tử kia cuối cùng cũng bại trận, ủ rũ rời đi.

Ý cười trong mắt Thẩm Hoành càng lúc càng đậm, ta không biết hắn đang cười cái gì, đành phải mở to hai mắt tiếp tục nhìn hắn.

Đào Chi bỗng dưng lôi kéo ống tay áo ta, ta vừa nhìn Thẩm Hoành vừa hỏi: “Sao vậy?”

Đào Chi hơi thấp giọng nói: “Vương gia đang gọi Quận chúa kìa.”

Ta giật mình, ánh mắt liền từ trên người Thẩm Hoành chuyển đến trên người cha, vẻ mặt cha khó chịu, trầm giọng gọi: “A Uyển.” Ta theo bản năng đứng dậy trước bàn ăn, “Có A Uyển.”

Huynh trưởng chợt phì cười một tiếng.

Mẹ đứng ra hòa giải, dịu dàng hỏi: “A Uyển, sao chưa rót trà cho sư phụ của con đi?” Nói xong, mẹ vừa cười chân thành vừa nói với Thẩm Hoành: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, sau này còn phiền thần y phải quan tâm nhiều.”

Thẩm Hoành cũng đứng dậy, chắp tay nói với cha mẹ ta: “Hai chữ thần y này, Thẩm mỗ thật không dám nhận, Vương gia Vương phi cứ gọi thẳng tục danh của tại hạ là được. Quận chúa năm nay mới mười sáu, là tuổi hồn nhiên ngây thơ, có thể thu được Quận chúa làm đồ đệ là may mắn của Thẩm mỗ.”

Cha lại cho ta một ánh mắt, lúc này ta mới tâm không cam tình không nguyện bưng chén trà, bước từng bước cực kỳ thong thả chậm chạp đến trước mặt Thẩm Hoành, mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt hắn, “Sư phụ uống trà.”

Trong nháy mắt, hốc mắt Thẩm Hoành liền đỏ, tay hắn hơi run khi nhận lấy chén trà trong tay ta.

Ta cực kỳ kinh ngạc, bốn chữ “sư phụ uống trà”, đọc đi đọc lại cũng chỉ là bốn chữ bình thường, sao Thẩm Hoành vừa nghe lại có phản ứng mạnh như vậy? Ta suy nghĩ mãi, chẳng lẽ bản Quận chúa quả thật là mầm tốt, nên hôm nay Thẩm Hoành nhận được đồ đệ như ta liền quá vui mừng?

Thẩm Hoành uống hết chén trà ta rót, khi đặt chén trà xuống, trong tay hắn đã có thêm một cây trâm đào mộc, hắn cúi người, tự mình cài cây trâm đào mộc vào búi tóc của ta, hắn nhìn một lát, trong ánh mắt có chút xúc động, mỉm cười nói:

“A Uyển, đây là quà ra mắt vi sư cho con.”

Ta theo bản năng vươn tay lên sờ cây trâm đào mộc trên búi tóc, còn chưa kịp chạm tới thì cha đã lên tiếng, “A Uyển, còn không mau tạ ơn sư phụ?”

Ta vội rút tay về, hành lễ sư đồ với Thẩm Hoành, “Tạ ơn sư phụ.”

Ánh mắt Thẩm Hoành càng dịu dàng hơn.

Ta quay về chỗ ngồi bên cạnh huynh trưởng, huynh trưởng nói với ta: “A Uyển, sư phụ muội đối xử với muội không tệ, cây trâm đào mộc trên đầu muội rất lâu năm, cũng phải là gỗ đào trăm năm, có công dụng trừ tà an thần đó.”

Ta không quan tâm đến những đồ trang sức như trâm cài tóc, mà cũng chẳng quan tâm tới việc bái sư, nếu nói đến người có thể để ta nhớ thương trong lòng thì cũng chỉ có Dịch Phong chậm chạp mãi chưa xuất hiện, “Huynh ơi, khi nào Dịch Phong mới tới góp vui vậy?”

Huynh trưởng liếc nhìn ta, ánh mắt hơi quái dị, “Ồ, không phải A Uyển để ý Dịch Phong đấy chứ?” Ta còn chưa trả lời, huynh trưởng đã lắc đầu, thản nhiên nói: “Có nghĩ cũng không thể xảy ra.”

“Huynh lại lẩm bẩm gì đó?”

Huynh trưởng cười xòa nói: “Nhanh thôi, chờ múa hát xong sẽ đến lượt Dịch Phong. Huynh cũng đặc biệt vì muội nên mới mời tới đó.”

Đúng lúc này cha lại gọi ta, “A Uyển, con qua ngồi chung với sư phụ đi, cố bồi dưỡng tình cảm thầy trò cho tốt đấy.”

Ta liền “Dạ”, rồi dời vị trí. Khi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoành thì ta mở to hai mắt, thật ngoan ngoãn gọi “Sư phụ”. Ánh mắt Thẩm Hoành càng dịu dàng hơn, cũng gọi lại một tiếng “A Uyển”.

Không hiểu sao, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết bạch thoại ta từng lén mua trên phố. Trong thoại bản đó có một đoạn miêu tả cảnh tiểu thư gặp lại công tử, tiểu thư xấu hổ gọi “Công tử”, công tử cũng gọi lại một tiếng “Tiểu thư” vô cùng thâm tình chân thành.

Ta vuốt cằm, cảm thấy cảnh này hình như hơi giống cảnh trong thoại bản. Chẳng qua tình thầy trò cũng giống tình yêu nam nữ trong thoại bản sao? Chà, trong đó đều có một chữ tình, xem ra cũng không khác nhiều lắm đâu.

Ta xoa xoa mặt, cố gắng thể hiện dáng vẻ xấu hổ.

Đào Chi ở phía sau nhắc nhở: “Quận chúa, người mà xoa nữa thì lớp phấn trang điểm sẽ hỏng mất…”

Ta đành phải bỏ cuộc.



Cha từng nói với ta, anh hùng không hỏi nơi xuất thân, ta còn tưởng cha cũng sẽ thưởng thức tài nghệ của Dịch Phong. Không ngờ Dịch Phong vừa xuất hiện, sắc mặt của cha đã đen kịt như mây đen, ánh mắt nhìn huynh trưởng như muốn ăn thịt huynh ấy.

Ta như lọt vào sương mù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang nghĩ có phải cha đã phát hiện ra ta lấy danh nghĩa Thế tử Tây Lăng ra ngoài gây chuyện hay không, thì giọng của Thẩm Hoành bỗng nhiên vang lên, “Tối nay Thế tử không nên mời Dịch Phong tới đây.”

Ta ngẩn ra, nhíu mày nhìn Thẩm Hoành, “Lời này có ý gì?”

Thẩm Hoành nhỏ giọng nói: “Hoàng đế Nam triều ngày càng già yếu, cục diện trong triều hiện đang rất khẩn trương, tranh giành đảng phái diễn ra gay gắt, trong đó đứng đầu là Thái tử đảng và Tam hoàng tử đảng…”

Ta hoàn toàn không biết những chuyện này, vậy mà Thẩm Hoành vừa từ trong thâm sơn cùng cốc ra lại còn biết nhiều hơn ta, ta hào hứng hơn hẳn, hỏi:

“Sao người biết nhiều vậy?”

Thẩm Hoành cười cười, cũng không trả lời ta, chỉ hỏi: “A Uyển có biết Vương gia đứng bên nào không?”

Ta suy nghĩ một chút, suy đoán hỏi: “Tam hoàng tử?”

Thẩm Hoành mỉm cười, “A Uyển thật thông minh.”

Được Thẩm Hoành khen khiến ta hơi tự đắc, hứng thú cũng tăng lên, liền xê dịch chỗ ngồi nhích gần về phía Thẩm Hoành, muốn được nghe nhiều hơn nữa. Ánh mắt Thẩm Hoành chuyển từ cây trâm đào mộc trên búi tóc xuống mặt ta, khóe môi hơi nhếch, lại hỏi:

“Sao A Uyển đoán được?”

Ta nói: “Dịch Phong là người của Thái tử, cha nhìn thấy Dịch Phong sắc mặt liền không tốt, như vậy không có khả năng là người của Thái tử đảng, nên con đoán là Tam hoàng tử đảng.”

Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Thế tử mời Dịch Phong tới đây nên ở trong mắt người ngoài, Thế tử liền là người của Thái tử đảng. Nhưng Vương gia lại là người của Tam hoàng tử đảng, thế cuộc trong triều hiện đang rất khẩn trương, nên tất nhiên Vương gia sẽ không vui.”

Ta chống cằm, quan sát cha và huynh trưởng, sắc mặt hai người cũng không tốt lắm. Không ngờ một Dịch Phong nho nhỏ lại có thể dính tới nhiều chuyện như vậy, ta hỏi:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hoành lắc đầu, “Chỉ có thể yên lặng theo dõi.”



Thẩm Hoành bác học đa tài, kiến thức sâu rộng, ngữ điệu khôi hài, hắn nói chuyện rất hợp ý ta. Dịch Phong đàn xong liền rời khỏi yến tiệc, lúc này bản Quận chúa mới nhận ra mình đã bỏ lỡ khúc đàn của Dịch Phong.

Ta cho Đào Chi một ánh mắt ra hiệu để nàng chuồn ra ngoài ngăn Dịch Phong lại, nhưng Đào Chi lại run giọng nói:

“Vương gia sai Lý tổng quản tiễn Dịch Phong công tử ra ngoài rồi ạ.”

Lý tổng quản là tâm phúc của cha, cha để Lý tổng quản tự mình tiễn Dịch Phong ra ngoài, nếu ta sai Đào Chi chặn lại thì một lát sau, cha nhất định có thể biết được chuyện ta có giao tình với Dịch Phong.

Nghĩ đến hôm nay ta đã nhiều lần bỏ lỡ dịp tốt với Dịch Phong, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã.

Buồn bã một hồi, ngay cả Chu Công[5] cũng rời xa ta. Ta mở to mắt nhìn trướng màn màu hồng đào được thêu tinh xảo, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Đào Chi đang ngủ trên giường thấp bên ngoài, hô hấp kéo dài miên man, cả căn phòng im lặng hẳn, ta thật sự hâm mộ người được Chu Công yêu thích.

[5] Bên Trung hay ví việc đi ngủ bằng việc đi gặp Chu Công, đánh cờ với Chu Công.

Ta trằn trọc trên giường, cuối cùng không nhịn được bèn lặng lẽ ngồi dậy, mang hài vào, thật cẩn thận vòng qua Đào Chi đi ra khỏi phòng.

Bầu trời đêm nay rất đẹp, vầng trăng khuyết treo giữa không trung, ta cũng không học đòi làm người văn vẻ, nhưng lần này thấy ánh trăng, nỗi buồn trong lòng cũng tiêu tan. Ta nâng bước rời khỏi viện, trên đường đi gặp một đình nghỉ mát hình ngũ giác liền dừng bước nghỉ ngơi, hóng gió ngắm trăng trong đình.

Bỗng dưng, ngọn đèn dầu ở xa xa chiếu vào mắt, ta quan sát, phát hiện đấy là viện của huynh trưởng. Bây giờ đã là giờ Sửu[6], nghĩ đến huynh trưởng hôm nay bị đánh, bị mắng trong lòng sẽ khó chịu, chắc cũng khó đánh cờ với Chu Công đây. Trong lòng ta vui hẳn, đêm dài đằng đẵng, khó nhất chính là gặp được người cùng cảnh ngộ.

[6] Giờ Sửu: từ 1 - 3 giờ sáng.

Chắc huynh trưởng cũng chưa ngủ được, ra ngoài đi dạo ngắm trăng với ta còn hơn.

Chưa đến gần cửa phòng của huynh trưởng đã nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ khe khẽ được truyền ra. Ta tập trung lắng nghe, thì ra là giọng của mẹ. Trong lòng ta nghi ngờ, đã qua nửa đêm rồi, mẹ với huynh trưởng không ngủ mà còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ có được bảo bối rồi lén giấu A Uyển?

Ta dựng tai lên, tập trung lắng nghe.

“… A Tầm, con nói thật cho mẹ biết, Thẩm Hoành có thể cứu được A Uyển hay không?”

“Khi cha mời Thẩm Hoành rời núi, Thẩm Hoành còn chưa từng gặp A Uyển, vậy mà lại nói giống hệt Liễu Không đại sư ạ.”

Liễu Không đại sư? Cái vị phương trượng của Tướng Quốc Tự kia? Nhưng Liễu Không đại sư thì có quan hệ gì với ta chứ?

Giọng của mẹ có phần kinh ngạc, “Vậy Thẩm Hoành có nói qua bệnh của A Uyển khi nào sẽ được chữa hết không? Năm nay A Uyển cũng mười sáu rồi, nếu không khỏi hẳn thì không thể tìm được đám gả tốt trong thành Kiến Khang này.”

Huynh trưởng nói: “Điều này thì chưa nói, nhưng con thấy ánh mắt Thẩm Hoành tối nay nhìn muội muội có chút tế nhị…”

“Lời này không thể nói bậy, đã kết thành thầy trò thì phải tuân theo luân thường đạo lý. Với lại thân phận của Thẩm Hoành khó dò, nghe giọng cũng không giống người Nam triều, Bắc triều với Nam triều xưa nay đều là nước sông không phạm nước giếng. Haiz, A Uyển đáng thương của mẹ, người bình thường thì không có chuyện gì, đến phiên A Uyển của mẹ thì hết lần này đến lần khác lại gặp phải…”

Ta nghe mà không hiểu gì cả, A Uyển mẹ với huynh trưởng nói là ta ư? Chẳng lẽ mẹ lại mới sinh thêm một A Uyển nữa? Ta rất nghi hoặc, muốn đi vào hỏi một phen, nhưng cổ họng bỗng nhiên lại ngứa, ta không nhịn được ho khan một tiếng, huynh trưởng cất giọng, “Ai đó?”

Ta vừa há miệng, bỗng dưng có người che miệng của ta lại, có cảm giác ấm áp nơi thắt lưng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, cảnh vật trước mắt thoáng một cái đã thay đổi, ta đã đứng trên nóc nhà. Huynh trưởng đẩy cửa ra, nhìn trái nhìn phải. Cổ họng của ta lại bắt đầu ngứa, nhiều lần khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Há miệng.”

Ta nghe ra là giọng của Thẩm Hoành, miệng liền mở ra theo bản năng. Thẩm Hoành đút vào miệng ta thứ gì đó, nuốt xuống, ta nếm thấy hơi ngọt và mát lạnh làm cổ họng ngay lập tức thoải mái hơn hẳn.

Huynh trưởng không thấy ai, liền quay trở về phòng.

Thẩm Hoành cuối cùng cũng thả miệng ta ra, ta nghiêng đầu sang nhìn hắn, “Người đang làm gì vậy?”

Thẩm Hoành cũng không trả lời vấn đề của ta, mà hỏi ngược lại: “Ăn ngon không?”

Ta nhớ tới mùi vị ngọt ngào ban nãy, không khỏi hơi thèm, cũng không thèm so đo với Thẩm Hoành mà gật đầu lia lịa, “Ăn ngon ạ.” Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, trong lòng bàn tay đã có thêm một bình sứ nhỏ, “Nếu con thấy ngứa cổ thì ăn một viên sẽ hết ngứa. Nhưng đừng có tham ăn, thuốc này ăn nhiều cũng không tốt.”

Ta nhận lấy bình sứ, vừa mới nắm chặt, Thẩm Hoành đã ôm ta nhảy vọt lên không trung, cảnh vật trước mắt nhanh chóng thay đổi, đến khi ta hồi hồn lại thì đã về đến viện của ta. Thẩm Hoành thả ta xuống, ấm giọng nói:

“Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.”

“Dạ, sư phụ.”

Lời này không biết đã chạm vào chỗ nào của Thẩm Hoành, hắn yên lặng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng có thể so với ánh trăng đêm nay, hắn vươn tay xoa xoa đầu ta, ta vốn muốn tránh, nhưng nhìn bình sứ nhỏ trong lòng bàn tay đang lạnh dần, làm ta đành phải kiên nhẫn đứng im để Thẩm Hoành xoa đủ.

Sau khi ta trở về phòng, Đào Chi vẫn ngủ say như chết.

Ta nằm trên giường, nhớ tới lời mẹ và huynh trưởng đã nói... cùng việc Thẩm Hoành vì sao lại đột nhiên xuất hiện, suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ ập tới. Chỉ chốc lát sau đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi