VÔ TÂM

Thẩm Hoành nói được thì làm được, sáng sớm hôm sau đã tới viện của ta. Lúc Lê Tâm tiến vào thông báo, ta còn đang mơ mơ màng màng, ngáp dài, trở mình một cái, cũng không nghe rõ Lê Tâm nói gì, chỉ khoát khoát tay đuổi Lê Tâm ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, giọng của Đào Chi như đang vang lên từ chân trời, “Quận chúa, Thẩm công tử đã đợi ở ngoài được một nén nhang rồi. Nếu Vương gia biết Quận chúa để Thẩm công tử chờ ở ngoài lâu như vậy, chắc chắn sẽ phạt Quận chúa đó.”

Dường như có sấm sét đánh xuống, ta hoảng sợ nhảy xuống giường, bản Quận chúa cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bị cha phạt.

“Mau rửa mặt chải đầu!”

Đào Chi bưng nước ấm tới hầu hạ ta rửa mặt, Lê Tâm nhanh tay nhanh chân búi tóc thay ta, trâm cài tóc trong hộp trang sức rất nhiều, Lê Tâm hỏi ta muốn mang cái nào, ta thoáng đảo mắt nhìn qua, cũng không chú ý đến cái nào liền trực tiếp nói:

“Chọn đại cái nào màu sắc sáng đẹp ấy.”

Đợi làm xong mọi việc, đã hết thêm một nén nhang nữa.

Khi ta nhìn thấy Thẩm Hoành, hắn đang ngồi trên ghế gỗ Bạch đàn, tay cầm cuốn sách xem đến nhập thần, ta liếc tên sách, suýt nữa sợ đến hồn phi phách tán. Vài ngày trước, ta buồn chán nên sai Đào Chi lên phố mua thoại bản về, càng là loại hiếm không lưu hành thì càng tốt. Đào Chi rất hiểu ta, thoại bản mua về đều rất hợp ý ta, có một hôm ta rảnh rỗi liền chọn đại một quyển nằm trên giường nhỏ đọc, nào ngờ bên trong miêu tả những chuyện thật dâm mỹ[1].

[1] Chuyện dâm mỹ: chuyện đồi phong bại tục, chuyện H.

Ta đã lén lút tới Tần Lâu Sở Quán nhiều lần, mưa dầm thấm đất nên cũng không cảm thấy một thiếu nữ chưa xuất giá xem những thứ này có gì không ổn. Khi ta đang xem những cảnh thân mật, đang cảm thấy thân thể hai người ấy thật mềm mại hòa hợp thì cha bỗng nhiên xuất hiện, làm ta sợ đến vội vàng giấu kỹ.

Trong lúc vội vàng, ta cũng không biết đã nhét vào đâu.

Sau khi cha rời đi, ta quá kinh hãi nên cũng quên mất thoại bản dâm mỹ kia.

Giờ thấy cuốn sách kia đang trên tay hắn, ta mới nhớ lại chuyện hôm ấy. Chẳng qua Thẩm Hoành xem quá trang nghiêm, khiến ta có ảo giác hắn đang đọc Tứ Thư Ngũ Kinh[2] thì đúng hơn.

[2] Tứ Thư Ngũ Kinh: hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.

Ta ngẫm nghĩ, run giọng gọi: “Sư... Sư phụ...”

Thẩm Hoành ngước mắt, “A Uyển dậy rồi à?”

Ta gật đầu.

Thẩm Hoành chỉ vị trí bên cạnh hắn, “Ngồi đi.”

Ta đường đường là một Quận chúa nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Hoành, mà còn hơi chột dạ ngồi xuống nữa chứ. Ta lo lắng Thẩm Hoành sẽ không nể mặt lưu tình mà chỉ trích ta xem thoại bản dâm mỹ, nên đã cho nha hoàn và gã sai vặt xung quanh lui xuống trước.

Đợi mọi người rời đi, Thẩm Hoành hỏi: “Con cảm thấy thoại bản này thế nào?”

Ta ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng lẽ Thẩm Hoành mong muốn từ từ dẫn dắt ta? Không phải hắn nên trực tiếp chỉ ra lỗi sai của ta à? Ta cân nhắc đi cân nhắc lại, mới nặn ra hai chữ, “Rất hay.”

“Rất hay?” Thẩm Hoành lặp lại lời ta, lại hỏi: “Hay như thế nào?”

Ta cố gắng hồi tưởng lại thoại bản viết những gì, chỉ tiếc trí nhớ của ta không được tốt lắm, chỉ nhớ rõ thoại bản này kể đi kể lại những chuyện dâm mỹ mất hồn kia, ta liền nói: “Thoại bản kể về tình cảm phu thê sâu đậm, thật khiến người đọc lệ rơi lã chã...” Ta ngồi cách Thẩm Hoành rất gần, khóe mắt đảo qua liền quét được một phần nhỏ nội dung, ta lướt nhanh như gió, lại xúc động nói: “Lý nương tử bị bệnh nặng cũng muốn cá nước thân mật với phu quân, chỉ vì muốn sớm có người thay Lý công tử nối dõi tông đường, hiếu nghĩa này, thâm tình này, khí phách này thật khiến đất trời cảm động...”

Lời giải thích này có thể hạ bút thành văn luôn ấy, bản Quận chúa nói xong mà cũng cảm thấy rất có lý.

Thẩm Hoành bỗng nhiên khép thoại bản lại, nhìn ta, hỏi tiếp: “Vì sao bọn họ phải cá nước thân mật?”

“Phu thê mà không cá nước thân mật thì sao có người nối dõi tông đường?”

Thẩm Hoành hỏi: “Vì sao bọn họ lại kết thành phu thê?”

Sư phụ đang thử thách ta à? Mấy vấn đề này quá xảo quyệt mà. Ta suy nghĩ một chút rồi nói:

“Bởi vì thuận theo lẽ trời?”

Thẩm Hoành lại hỏi: “Vì sao phải thuận theo lẽ trời?”

Ta bị hỏi đến hơi mất kiên nhẫn, liền lấy bốn chữ thường xuất hiện nhất trong thoại bản ra đáp:

“Lưỡng tình tương duyệt[3] chính là thuận theo lẽ trời.”

[3] Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.

Đôi mắt Thẩm Hoành thâm sâu, giọng càng dịu dàng hơn, “A Uyển, con có biết thế nào là lưỡng tình tương duyệt không?”

Thẩm Hoành hỏi ngược lại ta.

Mỗi lần gặp vấn đề liên quan đến chữ tình, ta cuối cùng vẫn không trả lời được. Ta cũng không ngu, phu tử dạy ta cũng khen ta huệ chất lan tâm[4], nhưng khi đụng phải chữ tình, cả Đào Chi và Lê Tâm đều hiểu thông suốt, còn ta dù vắt hết óc cũng không hiểu được.

[4] Huệ chất lan tâm: chỉ người thông tuệ, cao nhã, thanh khiết.

Giống như năm ngoái, khi thiên kim phủ Tướng quân bỏ trốn theo một thị vệ, ta nghe nói nhà thị vệ đó rất nghèo, diện mạo lại bình thường, cũng không giỏi nhạc khúc, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu tại sao thiên kim phủ Tướng quân lại cam tâm tình nguyện bỏ trốn theo thị vệ đó, về sau lại nghe nói cuộc sống của bọn họ cũng không tệ lắm, ta rảnh rỗi đi nhìn một chuyến, thấy thiên kim phủ Tướng quân đang mặc áo vải thô chăm chỉ làm việc cùng một nam tử da ngăm đen cường tráng, phơi mặt dưới ánh mặt trời, nhưng thiên kim phủ Tướng quân vẫn cười rất hạnh phúc.

Ta cảm thán: “Có lẽ nàng ta đã trúng Vu cổ thuật.”

Lê Tâm hơi xấu hổ, “Quận chúa, đó là tình yêu!” Đào Chi cũng phụ họa vào: “Có tình thì uống nước cũng no, chỉ nguyện thành Uyên ương không thành tiên.”

Đến nay ta vẫn khó hiểu không giải thích được, hiện giờ lại nghe Thẩm Hoành hỏi một câu “Con có biết thế nào là lưỡng tình tương duyệt không?”, ta chỉ thấy đầu sưng lên, lúng ta lúng túng nói: “Con không biết.”

Thẩm Hoành than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn ta nhiều thêm vài phần cảm xúc ta không hiểu, ta nhớ đến đêm qua lúc đóng cửa thấy giữa chân mày Thẩm Hoành hiện nét cô đơn hiu quạnh, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Hắn bỗng nhiên thì thầm, “Thì ra trước đây nàng luôn cảm thấy như vậy... Không trách được, không trách được...”

Ta nghe mà như lọt vào sương mù, chỉ thấy Thẩm Hoành không hề chú tâm vào thoại bản, trong lòng cũng vui mừng, hỏi:

“Sư phụ, hôm nay người dạy con cái gì vậy?”

Nào ngờ Thẩm Hoành lại chậm rãi đứng dậy, “Đợi A Uyển học được thế nào là tôn sư trọng đạo thì sư phụ sẽ dạy con.”

Ta nghe vậy, có chút khó chịu, phút chốc nhảy dựng lên, “Con có chỗ nào không tôn trọng người chứ?” Dừng một chút, nhớ tới những lời ta đã nói đêm qua, hay Thẩm Hoành đã ghi hận ta? Nào có kẻ nhỏ mọn như vậy chứ? Ta tức giận nói: “Đêm qua là sư phụ không đúng, người sờ tay rồi sờ đầu con!”

“Không liên quan đến chuyện đêm qua.”

Ta nói: “Người rõ ràng đang ghi hận chuyện đêm qua!”

Ánh mắt Thẩm Hoành đột nhiên dừng trên búi tóc của ta một lát, ảm đạm cúi mắt nói: “A Uyển, sáng mai vi sư lại tới.”

Sau khi Thẩm Hoành rời đi không lâu, Đào Chi và Lê Tâm đi vào, Đào Chi tò mò hỏi: “Quận chúa, Thẩm công tử dạy người cái gì vậy?” Ta nói: “Bản Quận chúa đang khó chịu đây này.”

Phu tử nói ta huệ chất lan tâm, vừa rồi những gì Thẩm Hoành nói, ta cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn chẳng qua đang giận ta đã bắt hắn đứng chờ một mình ở ngoài lâu như vậy, nhưng bình thường ta cũng chưa từng dậy sớm như thế, Thẩm Hoành cũng chưa từng dặn qua, có trời mới biết nên dậy lúc nào.

Người này đúng là cực kỳ khó tính mà, có chuyện nhắc nhở ta cũng không nói thẳng mà phải quanh co lòng vòng, nếu ta đần độn một chút, chẳng phải ngày mai lại phải đợi Thẩm Hoành đến trách mắng ta không biết tôn sư trọng đạo ư?

Từ lúc sinh ra đến nay, trong phủ làm gì có ai không đối đãi cung kính với ta cơ chứ? Đến đại phu cha ta ba lần bốn lượt mời tới, cũng chưa có ai dám như Thẩm Hoành! Thẩm Hoành dựa vào cái gì mà trách mắng ta?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Chẳng qua cha quá tin hắn thôi!

Thẩm Hoành, ta với ngươi kết thù lớn rồi!

Ta đập bàn tức giận nói: “Giờ Mẹo[5] một khắc ngày mai phải gọi bản Quận chúa dậy, nhớ chuẩn bị trà ngon điểm tâm để cung nghênh sư phụ đại giá!”

[5] Giờ Mẹo: từ 5 - 7 giờ sáng.



Sợ hôm sau không dậy nổi, màn đêm vừa buông xuống ta đã đi ngủ ngay. Ngày hôm sau chưa tới giờ Mẹo, ta đã thức dậy thật sớm, thay xiêm y, ăn xong bữa sáng rồi chờ Thẩm Hoành đại giá. Hôm nay ta đã làm đủ các lễ nghi, ta cũng không tin hắn còn có thể bắt bẻ được ta!

Khi Thẩm Hoành đi vào, ta nở nụ cười hàm tiếu gọi “Sư phụ”.

Khi Thẩm Hoành nhìn về phía ta, ánh mắt dừng trên búi tóc của ta, nhưng rất nhanh lại ngắm nhìn ta, hắn hài lòng gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy, sau này con hãy dậy vào giờ này.”

Ta nói: “Dạ, sư phụ.”

Thẩm Hoành nói: “Kể từ hôm nay vi sư sẽ dạy con tập võ, con thường xuyên đổ bệnh, xét cho cùng cũng do thân thể quá yếu. Tập võ trước tiên giúp củng cố phần gốc, còn có thể cải thiện tình hình sức khỏe hiện tại của con.” Ngừng một chút, Thẩm Hoành nói tiếp: “Vì con đã có thành ý, ta sẽ dạy con Kỳ môn độn giáp thuật hoặc Vu cổ thuật...”

Thẩm Hoành nhếch môi, như đang do dự cái gì đó, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Giờ phút này ta tự nhủ phải làm tốt bổn phận của đồ đệ, thực tri kỷ giải quyết lo âu giúp sư phụ, “Sư phụ có chuyện gì cứ nói thẳng ạ.”

Thẩm Hoành nhắm mắt, qua một lúc mới mở mắt ra, “Nếu con thật sự muốn học Thuật phòng the, sư phụ cũng có thể dạy con.”

Da mặt của ta run lên.

Không nghĩ tới ngày đó ta chỉ thuận miệng hỏi, Thẩm Hoành lại thật sự ghi tạc vào lòng. Lúc trước cũng chỉ muốn làm khó hắn, bây giờ lại bị hắn hỏi lại, ta khẽ cắn môi nói:

“Tạ ơn sư phụ.”

Thẩm Hoành hình như không yên lòng, lại dặn dò: “Nếu con quả thật muốn học, vi sư có thể dạy con. Con không được đi tìm người khác.”

Ta nhủ thầm, đang yên đang lành lại đi tìm người khác học Thuật phòng the làm gì? Thẩm Hoành này kỳ quái thật đó.

Nhưng hôm nay ta đã quyết tâm làm một đồ đệ tốt, sư phụ nói một ta tuyệt đối không nói hai, liền ngoan ngoãn gật đầu, đáp:

“Dạ.”

Thẩm Hoành gật đầu, “Thừa dịp bây giờ trời mới sáng, A Uyển chạy quanh Vương phủ năm vòng đi.”

Ta ngơ ra, “Năm… Năm vòng?”

Vương phủ to như vậy, đi một vòng cũng làm ta mệt muốn chết rồi, nói chi đến chạy năm vòng. Thẩm Hoành thật sự muốn ta chết hả?

Thẩm Hoành hỏi: “Chẳng lẽ một việc đơn giản như vậy mà A Uyển cũng không làm được?”

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời sư phụ nói, A Uyển tất nhiên sẽ nghe theo.”

Ta nghẹn cơn tức trong lòng, nhủ thầm tuyệt đối không thể để Thẩm Hoành bắt được nhược điểm. Vì cơn tức này, ta đúng là kỳ tích mỗi ngày đều dậy vào giờ Mẹo, chạy đủ năm vòng quanh Tây Lăng vương phủ lớn như vậy. Thời gian đầu cực đến mức eo của ta cũng nhỏ đi một vòng, nhưng dần dần, cũng không cực như vậy nữa. Một tháng sau, ta đã có thể miệng không thở dốc, tim không đập loạn khi chạy xong năm vòng, sau đó xoay người lại, nói với Thẩm Hoành vẫn đang đi theo sau ta:

“Sư phụ, con chạy xong rồi.”

Sắc mặt Thẩm Hoành bình thản, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười nhẹ, hắn hơi hơi gật đầu, nói:

“Không tệ. Sẽ có phần thưởng cho con, ngày mai ta sẽ dạy con học Vu cổ thuật.”

Ta nói “Dạ”.

Thẩm Hoành lúc này chậm rãi đến gần ta, “A Uyển, con vẫn đang giận ta?”

Ta ngẩn người.

Thẩm Hoành khẽ cười nói: “Ta biết con vẫn đang giận ta, giận ta chưa nói rõ với con đã không phân tốt xấu trách mắng con. Nhưng A Uyển nghĩ thử xem, nếu ngay từ đầu ta nói giờ Mẹo sẽ tới, con sẽ thật sự nghe lời ta chứ?”

Không thể không công nhận, Thẩm Hoành thật hiểu rõ tính cách của ta.

Nếu ngay từ đầu Thẩm Hoành nói với ta giờ Mẹo sẽ tới và phải chạy quanh Tây Lăng vương phủ năm vòng, thì ta chắc chắn sẽ không làm được, có thể ban đầu sẽ kiên trì được mấy ngày, nhưng tuyệt đối không thể kiên trì được một tháng nếu trong lòng không có cơn tức đó.

Kỳ thật nghĩ kỹ lại, Thẩm Hoành đối xử với ta rất tốt.

Một tháng nay, tuy giờ Mẹo ta mới dậy, nhưng Thẩm Hoành cũng đúng giờ Mẹo đã tới viện của ta, viện của Thẩm Hoành cách viện của ta không gần, hắn ít nhất chưa tới giờ Mẹo đã dậy. Lúc ta chạy quanh Tây Lăng vương phủ, dù tốc độ của ta thế nào, Thẩm Hoành vẫn luôn đi phía sau ta, thời gian đầu khi ta mệt mỏi đau chân, Thẩm Hoành sẽ đưa rượu thuốc để Lê Tâm bóp chân cho ta, còn tốn công làm dược thiện[6] cho ta.

[6] Dược thiện: những món ăn có tác dụng như thuốc.

Những đầu bếp trong Vương phủ làm dược thiện không hợp khẩu vị của ta, những món đó đều nồng đậm mùi thuốc Đông y, nhưng Thẩm Hoành tự mình làm lại đủ sắc hương vị, khiến ta mỗi ngày đều chờ đợi Thẩm Hoành làm đồ ăn cho ta.

Giờ đây, ta có thể vui vẻ khẳng định ta rất tâm phục khẩu phục nhận người sư phụ này.

Ta nói: “Sư phụ, người hiểu con quá, còn hiểu hơn Đào Chi nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi