VÔ TÂM

Cảnh đêm trong cung tính ra vẫn thua trong Vương phủ, dù cũng là trời đêm đó, nhưng ánh trăng lại không dịu dàng, ở trong lòng ta chúng không giống nhau. Ta ngồi trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, trong lòng âm ỉ cảm giác ngôi nhà ta luôn dựa vào đang dần thay đổi.

Bỗng nhiên, giọng các cung nữ đồng loạt vang lên —— “Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Ta vội cảnh giác hơn, cho đến khi nhìn thấy mặt huynh trưởng mới thở phào nhẹ nhõm. Ta suýt quên mất, Thái tử điện hạ đã sớm không phải là Tư Mã Cẩn Du nữa rồi.

Huynh trưởng mặc cẩm bào tối màu có thêu hoa văn Kỳ Lân, huynh ấy chậm rãi đi tới, mặt mỉm cười, dường như từ lúc cha đăng cơ tới nay thì nụ cười trên mặt huynh trưởng chưa từng biến mất.

Nhưng nghĩ đến cũng đúng thôi, huynh trưởng đã là Thái tử, sau này sẽ làm Hoàng đế. Được nắm giữ giang sơn Nam triều xinh đẹp, có ai không vui chứ.

“Muội muội.” Huynh trưởng ngồi xuống bên cạnh ta, “Sao lại buồn bã không vui vậy? Ở đây không thoải mái à? Huynh đã sớm nói với muội vị trí cung điện này rất hẻo lánh, xung quanh cũng không có cảnh gì đẹp, chỗ này mà ở lâu sức khỏe cũng sẽ bị ảnh hưởng đó.”

Ta miễn cưỡng ngáp một cái, “Nơi này rất tốt.”

Huynh trưởng quan sát ta hồi lâu, huynh ấy cho những cung nữ trong cung ta lui ra hết, rồi nói:

“Muội muội, huynh biết vì sao muội lại không vui. Nhưng muội nghĩ lại xem, nay muội đã là Công chúa tôn quý nhất triều ta, người có thể xứng với muội cũng chỉ có duy nhất Thái tử Bắc triều. Huống hồ con gái đến tuổi cũng phải lập gia đình, Thái tử Bắc triều cũng đã từng đồng ý với huynh cuộc đời này chỉ lấy duy nhất một mình muội, chắc chắn hắn sẽ đối xử với muội như tim gan của mình. Đức lang quân như ý đến thế, dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, có thể tìm thấy ở đâu đây?”

Huynh trưởng thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục nói: “Tuy huynh cũng đã đồng ý để đích thân A Hoành nói cho muội biết, nhưng huynh nghĩ với trí thông minh của muội, thì chắc hẳn cũng đã đoán được thân phận của sư phụ mình.”

Ta nhếch môi, gật đầu.

Huynh trưởng hỏi: “Muội giận hắn đã che giấu thân phận của mình với muội?”

Ta dời mắt nhìn về phía ánh trăng bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Muội không giận.”

Huynh trưởng khuyên nhủ: “Muội muội, chắc giờ muội cũng biết muội không giống những người khác. Muội không hiểu tình yêu, vậy gả cho người thật lòng với muội không phải rất tốt sao? A Hoành đối xử với muội thế nào, chắc hẳn muội là người rõ ràng nhất, đến cha mẹ cũng chưa chắc đã làm được những việc A Hoành đã làm.”

Huynh trưởng nói lời này không phải không có đạo lý. Nhưng ta cố tình bài xích những người có liên quan tới kiếp trước của ta. Một khi có liên quan đến kiếp trước, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Huống hồ Thẩm Hoành còn có thân phận như vậy, ta thật sự không thể tìm thấy một lý do để thuyết phục mình yên tâm gả cho hắn.

Ta cười tươi, nói: “Vẫn là huynh trưởng nghĩ xa, muội sẽ ngoan ngoãn đợi gả.” Dừng một chút, ta còn nói thêm: “Tam hoàng tử trong mật thất của Vương phủ...”

“Mấy hôm trước đã chết rồi. Trước đây để hắn sống cũng vì thêm đường lui, chẳng may không thành công, chúng ta cũng có thể đem hắn ra làm con tin.” Huynh trưởng nhìn ta, “Sao muội lại đột nhiên nhắc tới hắn?”

Ta đem chuyện đã đáp ứng Dịch Phong nói hết cho huynh trưởng nghe.

Huynh trưởng thoáng trầm ngâm, rồi nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một thi thể thôi, để hắn mang đi cũng không tạo ra sóng gió gì.”

Ta gật gật đầu, “Mấy ngày nữa muội sẽ về Vương phủ một chuyến.”

Huynh trưởng nói: “Mấy ngày tới muội và A Hoành cùng nhau bồi dưỡng tình cảm đi, hắn thật lòng với muội, muội đừng tổn thương hắn nữa.”



Huynh trưởng muốn ta và Thẩm Hoành bồi dưỡng cảm tình, ta cân nhắc hai ngày, đến ngày thứ ba mới quyết định đi tìm Thẩm Hoành. Thẩm Hoành cũng không ở trong Hoàng cung, mà đang ở trạm dịch tiếp đón sứ thần với Đan Lăng.

Thời điểm ta đi tìm Thẩm Hoành, vừa lúc lại gặp Đan Lăng. Đan Lăng nói: “Gần sáng huynh ấy mới ngủ, con để huynh ấy ngủ thêm một lát.”

Ta hỏi: “Sư phụ bận lắm hả?”

Đan Lăng liếc nhìn ta một cái, “Thái tử một triều có thể không bận à? Đừng nói đến việc huynh ấy vì con mà không ngại ngàn dặm xa xôi tới Nam triều, nửa năm qua cũng không biết đã tích lũy bao nhiêu công văn đâu.”

Ta cười gượng.

Hình như Đan Lăng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị một tiếng ho khụ cắt lời, ta quay đầu nhìn lại, là Thẩm Hoành đã nhiều ngày không gặp. Hắn dịu dàng nhìn ta, hỏi:

“A Uyển, sao nàng lại tới đây?”

Ta thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, quầng mắt thâm xì, mũi cũng hơi hồng, liền hỏi:

“Sư phụ bị bệnh hả?”

Lời còn chưa dứt, Đan Lăng đã nói tiếp: “Cũng bị bệnh mấy ngày rồi, huynh ấy sợ lây cho con nên nhịn không gặp con. Con là vị hôn thê của huynh ấy mà cũng không đến thăm.”

Tai Thẩm Hoành hơi hồng lên, hắn nói: “Cũng chỉ nhiễm cảm phong hàn thôi, cũng không nặng lắm đâu, hôm nay đã khá hơn rồi.” Dừng lại một chút, Thẩm Hoành còn nói: “Sư đệ, công văn ta đã phê xong hết rồi, đệ phái người mang về đi.”

Sau khi Đan Lăng rời đi, Thẩm Hoành im lặng nhìn ta.

“A Uyển, trước đây ta đã che dấu thân phận với nàng, là ta...”

Ta ngắt lời Thẩm Hoành, “Con hiểu nỗi khó xử của sư phụ, sư phụ không cần nhiều lời.” Ý cười hiện trên môi, “Bây giờ sư phụ có rảnh không? Con có hẹn với Dịch Phong tại Vương phủ, sư phụ có muốn đi với A Uyển không?”

Thẩm Hoành ngẩn người, “Nàng... không ngại?”

Ta chớp mắt mấy cái, “Ngại chuyện gì?”

“Nàng sẽ phải gả cho ta làm vợ...”

Ta cười nói: “Sư phụ, A Uyển cũng đã nghĩ kỹ rồi. Con là người vô tâm, vậy gả cho ai cũng giống nhau thôi. Với lại sư phụ chăm sóc A Uyển tốt như vậy, A Uyển tất nhiên nguyện ý gả cho sư phụ, chỉ sợ sau này sư phụ sẽ cảm thấy chán ghét tính cách này của A Uyển...”

Thẩm Hoành vội ngắt lời ta, “Không đâu. Nàng nguyện ý gả cho ta, nguyện sống hết đời này với ta là ta đã thấy may mắn lắm rồi, vả lại ta có chán ghét ai cũng không thể chán ghét nàng.”

“Sao lại không thể chứ? Bây giờ sư phụ có muốn theo con tới Vương phủ không?”

Thẩm Hoành vạn phần vui sướng gật đầu, “Đi! Chỉ cần A Uyển muốn thì đi đâu ta cũng đi.”

Ta nói với Bích Dung đang đứng đằng sau: “Đi kêu xe ngựa chuẩn bị một chút, nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ đi Tây Lăng vương phủ.”

Bích Dung vội liếc nhìn Thẩm Hoành một cái rồi đáp “Dạ”.



Sau khi về đến Vương phủ, ta cùng Thẩm Hoành vừa xuống xe ngựa thì gặp Dịch Phong đang đứng gần cửa lớn. Hắn mặc phục trang màu trắng trước đây hắn yêu thích, lễ phép hành lễ với ta, “Dịch Phong tham kiến Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ vạn phúc.”

“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Dịch Phong đứng thẳng người, ánh mắt đầu tiên dừng trên người Thẩm Hoành đang đứng cạnh ta, hắn cười nhạt, “Chúc mừng ngài.” Rồi sau đó quay sang nói với ta: “Cũng cảm tạ Công chúa điện hạ đã đồng ý tuân thủ lời hứa.”

Ta lắc đầu, “Việc này nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”

Rồi sau đó, ta sai người đem thi thể của Tam hoàng tử giao cho Dịch Phong. Dịch Phong nói cảm ơn ta, sau đó lên xe ngựa rời khỏi tầm mắt của ta. Ta cuối cùng cũng cảm thấy Dịch Phong có chút khác lạ, bây giờ ánh mắt hắn nhìn ta không có vẻ thầm oán như trước kia, mà lại có cảm giác cam chịu nhận mệnh.

Ta xoa xoa cằm, khó hiểu nói: “Hình như Dịch Phong hơi khác lạ.”

“Có lẽ hắn đã nghĩ thông rồi.” Thẩm Hoành nói: “Trước đây hắn vẫn luôn oán hận ông trời bất công với hắn, không cho hắn một xuất thân tốt, trong cơ thể lại có thêm một vía của nàng, sau này lại vô duyên vô cớ rước thêm nhiều phiền toái.”

Ta thở dài: “Hèn chi hắn thấy con là bày vẻ mặt không mấy thân thiện...”

Thẩm Hoành nói: “Nay Tư Mã Cẩn Du đã mất tích, sẽ không có người quấy rầy hắn nữa, những ngày sắp tới của hắn rồi sẽ khá hơn thôi. Với cầm nghệ của mình, nếu hắn có thể tĩnh tâm khổ luyện thì một thời gian nữa sẽ thành báu vật.”

Ta cười thành tiếng, “Dịch Phong có đàn hay cỡ nào thì cũng kém sư phụ.”

Ý cười trong mắt Thẩm Hoành càng sâu, “Ta biết nàng thích nghe, sau này sẽ hay đàn cho nàng nghe, đến khi nàng chán mới thôi.”

“Được.”

Ta với Thẩm Hoành không biết khi nào đã vào vườn đào trong Vương phủ. Ta nhất thời cao hứng nói:

“Phụ hoàng có xây mật đạo trong vườn đào, con vẫn không biết nó sẽ thông tới đâu, bây giờ vẫn còn sớm, không bằng tới đó xem nhé?”

Thẩm Hoành liếc nhìn ta một cái.

Không hiểu sao, ta lại hơi chột dạ. Ta lén thu mắt lại, không đợi Thẩm Hoành trả lời đã trực tiếp mở cơ quan, tiếng “ầm ầm” vừa vang lên, dưới chân liền hiện ra một cầu thang đá.

Thẩm Hoành cũng đi xuống với ta, chúng ta cùng vào trong mật đạo.

Trong mật đạo hơi tối, Thẩm Hoành lấy một viên dạ minh châu[1] thật lớn ra, không gian tối tăm trong mật đạo lập tức sáng hẳn. Ta cười hi hi nói:

“Viên dạ minh châu này đẹp thật.”

[1] Dạ minh châu: bảo vật hiếm có, có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm.

“Nếu nàng thích, trong phủ của ta còn không ít. Chờ nàng gả qua, ta sẽ sai người khảm chúng lên tường, đến lúc đó cũng không cần đốt đèn nữa, nếu nàng thấy sáng quá thì lấy vải mỏng phủ bên ngoài cho đỡ chói.” Giọng Thẩm Hoành nghe rất vui vẻ, hắn lại hỏi: “A Uyển, nàng thấy được không?”

Ta không để tâm lắm, đành trả lời có lệ: “Rất được.”

Hồi lâu sau, cuối cùng hai chúng ta cũng đi đến cửa ra của mật đạo, đi ra ngoài quan sát, đây chính là rừng cây ở ngoại ô mà. Ta nói:

“Mật đạo này cũng xa thật.”

Thẩm Hoành nói: “Mật đạo này còn thông với Hoàng cung nữa.”

Ta ngạc nhiên, “Còn thông với cả Hoàng cung? Chỗ nào của Hoàng cung?”

“Rừng trúc trong cung, cách cung của nàng cũng không xa lắm.”

Ta cảm thán nói: “Xem ra trước đây Phụ hoàng đã tốn không ít tâm huyết rồi.”



Sắp đến giờ lên đèn, ta mới cùng Thẩm Hoành rời khỏi Vương phủ.

Bởi vì đường về khác nhau, nên ta đành cáo biệt Thẩm Hoành trước cửa Vương phủ. Trước khi lên xe ngựa, Thẩm Hoành kéo ta lại, nói: “Ban đêm rất lạnh, nàng khoác thêm áo choàng của ta đi.” Dứt lời, Thẩm Hoành liền cởi áo choàng, khi hắn giúp ta thắt dây lưng áo choàng, khoảng cách của hai chúng ta rất gần, thậm chí ta có thể cảm nhận được hơi thở của Thẩm Hoành.

Thắt xong, Thẩm Hoành im lặng nhìn ta, cúi đầu gọi ta.

“A Uyển.”

Dường như trong lời nói này ẩn chứa biết bao tâm tình phức tạp, nhưng ta nghe không hiểu tâm tình của hắn là gì, chỉ cúi đầu đáp lại, “Dạ.”

Thẩm Hoành nói: “A Uyển, ta biết nàng không phục. Đối với Thẩm Yến thì người trong lòng hắn là Tạ Uyển, mà cho đến bây giờ đối với ta, nàng luôn là Tiêu Uyển. Ta sẽ tốt với nàng, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ làm cho nàng. Nếu nàng không thích Hoàng cung, sau này chúng ta sẽ không ở trong cung nữa. Cho nên...”

Lần này ta đã nghe ra ý cầu xin trong giọng của Thẩm Hoành.

“Ngoan ngoãn gả cho ta, có được không?”

Ta rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Hoành nắm chặt tay ta, trong mắt không giấu được sự vui mừng.

Sau khi hắn đưa ta lên xe ngựa thì quay sang nói với Bích Dung: “Nhớ chăm sóc Công chúa cẩn thận, ban đêm nhớ đốt thêm vài lò than, nước trà cũng phải luôn ấm.”

Bích Dung vâng dạ nghe theo.

Sau khi trở về cung, Bích Dung luôn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ta biết nàng muốn nói gì, ta bỏ quả nho vào miệng, rồi nói:

“Bích Dung, muội phải nhớ kỹ những lời muội đã từng nói với ta.”

“Bích Dung nhớ rõ, Bích Dung là người của Công chúa ạ.” Nàng cắn cắn môi, “Nhưng Công chúa không tính thay đổi chủ ý ạ?”

Ta lắc đầu.

Nàng thở dài, “Bích Dung biết rồi ạ.”

Ta hỏi: “Muội cảm thấy ta rất tàn nhẫn rất vô tình?”

Bích Dung nói: “Bích Dung không dám, Bích Dung chỉ biết quyết định của Công chúa cũng là quyết định của Bích Dung ạ.”

Ta phun hạt nho ra rồi nói: “Ừ, muội hiểu là tốt rồi.” Hôn lễ này ta nhất định phải trốn. Cha mẹ và huynh trưởng đều cố chấp muốn gả ta cho Thẩm Hoành, bọn họ đều nói vì tốt cho ta, nhưng không ai hỏi ta có đồng ý hay không.

Nếu Thẩm Hoành không phải Thái tử Bắc triều, chắc bọn họ cũng sẽ không cố chấp như vậy. Ta liếc nhìn đám thị vệ đang âm thầm theo dõi ngoài cửa sổ, thật không hổ là người nhà đã sống với ta nhiều năm, dù ta làm bộ vâng lời nghe theo, nhưng họ vẫn lo lắng như cũ, ngày đại hôn càng tới gần, số thị vệ cũng ngày sau nhiều hơn ngày trước.

Kỳ thật bên cha mẹ và huynh trưởng cũng không có gì, ta tin tưởng có thể nhân lúc họ không để ý mà trốn đi. Ta chỉ lo Thẩm Hoành nhất, hôm nay giả vờ ngoan ngoãn như vậy, cũng không biết hắn có tin hay không.

Nghĩ đến thái độ và lời nói hôm nay của Thẩm Hoành, chắc cũng chưa tin đâu.

Phiên ngoại Tư Mã Cẩn DuTần gia với Tạ gia đã qua lại rất thân thiết từ thế hệ trước, Tần phu nhân và Tạ phu nhân từ nhỏ cũng là bạn tốt chốn khuê phòng, càng trùng hợp hơn là hai người đều được chẩn mang thai trong cùng một ngày. Hai nhà vô cùng vui mừng, liền tính đợi sau khi đứa bé được sinh ra, nếu là nam và nữ sẽ định hôn ước cho con.

Không ngờ đứa trẻ nhà họ Tần vừa được sinh ra không lâu thì Tần phụ bị nhiễm bệnh nặng. Tần phu nhân mời đại sư đức cao vọng trọng của Phật môn tới, đại sư nói trong vòng mười năm Tần gia không nên có hôn sự.

Vì thế chuyện đính ước giữa hai nhà Tần Tạ liền tạm thời được gác lại. Trải qua sự chữa trị của các danh y, thân thể Tần phụ cũng dần dần tốt hơn, cùng lúc đó ông đặt tên cho con là Mộc Viễn. Đến ngày chọn đồ vật đoán tương lai, trong Tần gia rất náo nhiệt, trên bàn gỗ dài được bày rất nhiều đồ vật.

Tạ phu nhân cũng ôm Tiểu Tạ Uyển vừa đầy tháng đến góp vui.

Tiểu Mộc Viễn đi chầm chậm trên bàn dài, ánh mắt tròn liên tục chuyển động không ngừng, bàn tay nhỏ mập mạp sờ hết thứ này đến thứ khác, rồi cười khanh khách, nhưng cũng không cầm lên, chỉ sờ một chút rồi bỏ ra.

Tần phu nhân che miệng cười nói: “Thằng nhóc này bình thường rất thích mấy thứ màu vàng lóng lánh, ta thấy Nhị thúc mang tới bàn tính bằng vàng chói mắt, có khi Mộc Viễn sẽ chọn thứ đó đấy.”

Tạ phu nhân cũng cười nói: “Tần gia làm buôn, chọn bàn tính kế thừa nghiệp cha cũng rất tốt.”

Đang nói chuyện thì Tiểu Tạ Uyển ê a mấy tiếng, rồi vung cánh tay nhỏ.

Tần phu nhân thấy Tiểu Tạ Uyển phấn điêu ngọc mài[1], trong lòng liền nghĩ, con gái của A Thiến và Tạ Nam Phong cùng Mộc Viễn nhà mình môn đăng hộ đối, hai bên cũng hiểu rõ nhau, về sau thành thân gia cũng là chuyện không thể tốt hơn.

[1] Phấn điêu ngọc mài: dùng để hình dung em bé trắng noãn, đáng yêu.

Nghĩ như thế, Tần phu nhân càng nhìn Tạ Uyển lại càng vừa lòng, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn.

“Xem ra A Uyển cũng muốn chọn đồ rồi, A Thiến, đến lúc A Uyển chọn đồ vật đoán tương lai nhất định phải nói với ta một tiếng, ta sẽ chọn một vật đoán tương lai đưa qua đó.” Tần phu nhân cười cười, “Đến đây, để ta ôm một cái.”

Tần phu nhân ôm lấy Tiểu Tạ Uyển, “Ui cha, dễ thương chưa này, sau này nhất định là đại mỹ nhân đó.”

Tiểu Tạ Uyển tất nhiên không nghe hiểu người lớn đang nói gì, giờ phút này bé chỉ chăm chú nhìn khối ngọc trắng khắc hoa sen[2] trên bàn, khoảng chừng chỉ to bằng nắm tay của đứa trẻ mới sinh.

[2] Ngọc trắng khắc hoa sen – Bạch ngọc liên hoa.

“Ê a ê a…”

Tạ phu nhân nhìn theo ánh mắt của con gái, cười nói: “Đóa hoa sen này điêu khắc tinh xảo thật.”

Tần phu nhân nói: “Thiên môn cùng nhà ta có chút giao tình, đóa bạch ngọc liên hoa này cũng do Thiên môn đưa tới.”

Vừa dứt lời, Tiểu Tạ Uyển đã vùng vẫy lộn xộn, Tần phu nhân nhất thời không ôm nổi làm Tiểu Tạ Uyển ngã xuống bàn dài, may mà trên bàn có trải một tấm đệm bông, nên ngã xuống cũng không bị đau.

Tiểu Tạ Uyển vừa ngã đã trở mình, trong đôi mắt như quả nho đen phản chiếu hình ảnh đóa bạch ngọc liên hoa.

Đưa tay tới, nắm được nó, Tiểu Tạ Uyển thỏa mãn cười khanh khách.

Tần phu nhân và Tạ phu nhân nhìn nhau cười, Tần phu nhân nói: “Xem ra A Uyển rất muốn làm đệ tử của Thiên môn đây.”

Tạ phu nhân nói: “Haiz, A Uyển nghịch quá à.” Vừa dứt lời, Tạ phu nhân xoay người chuẩn bị ôm lấy con gái nhà mình, mà lúc này, bàn tay mập mạp của Tiểu Mộc Viễn đã cầm lấy chân Tiểu Tạ Uyển, nắm thật chặt không chịu buông.

Cảnh này thật có chút kỳ quái, bé gái cầm khối sen ngọc cười khanh khách, bé trai nắm lấy chân bé gái cũng cười vui vẻ không ngừng.

Mọi người xung quanh liền sửng sốt, vẫn là Tần phu nhân phản ứng đầu tiên, trêu chọc:

“Xem ra, sau này con trai ta cần vợ không cần mẹ nữa rồi.”

Tạ phu nhân cũng cười ha ha.



Sau hôm chọn đồ vật đoán tương lai đó, người Tiểu Mộc Viễn thích nhất là Tiểu Tạ Uyển. Vài năm trôi qua, hai đứa nhỏ bước đi chưa vững ngày ấy nay cũng dần lớn lên, Tần gia và Tạ gia vẫn tình cảm như trước, Tần Mộc Viễn cũng thường qua phủ tìm Tạ Uyển chơi.

Trưởng bối hai nhà cũng rất vui vẻ khi thấy vậy.

Ngày nào đó, Nhị thúc của Tần gia từ Tây Vực trở về, mang theo không ít đồ chơi kỳ lạ, trong đó có một hộp bật ra tượng gỗ điêu khắc sơn dương. Tần Mộc Viễn vừa thấy, lập tức liền thích vô cùng, hắn nói thẳng:

“Nhị thúc, con thích cái này ạ.”

“Cha, con cũng thích, con muốn cái này!”

Tần nhị thúc có một đứa con trai, nhỏ hơn Tần Mộc Viễn một tuổi.

“Của huynh!”

“Không, của đệ!”

Hai đứa trẻ trừng đối phương, không ai nhường ai. Tần phu nhân thấy thế, liền nói với Tần Mộc Viễn:

“Con lớn hơn Mộc Trinh một tuổi, lớn phải nhường bé, biết không?”

Tần Mộc Viễn không muốn, “Nhưng...”

Tần phu nhân ngắt lời Tần Mộc Viễn: “Không được nhưng gì hết, con đã quên mẹ kể cho con nghe chuyện ‘Khổng Dung nhường lê’[3] hả?”

[3] Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung khi còn bé thông minh học giỏi, tất cả mọi người đều khen ông tuổi nhỏ kỳ tài, Khổng Dung rất lễ phép, được cha mẹ yêu thương. Một ngày bạn của phụ thân tặng một mâm lê cho huynh đệ của ông. Phụ thân gọi tiểu đệ nhỏ nhất chọn, tiểu đệ chọn quả lớn nhất. Phụ thân để Khổng Dung chọn, ông chọn quả nhỏ nhất. Khổng Dung nói: “Vì tuổi con còn bé, hẳn nên ăn quả lê nhỏ, quả lê lớn để dành các ca ca.” Phụ thân nghe xong hết sức vui mừng: “Nhưng đệ đệ còn nhỏ hơn con?” Khổng Dung nói: “Bởi vì đệ đệ nhỏ hơn con nên con sẽ nhường cho hắn”. Chuyện xưa Khổng Dung nhường lê, rất nhanh truyền khắp Trung Quốc, Tiểu Khổng Dung đã trở thành hình tượng đẹp để cha mẹ dùng đó để giáo dục con cái.

Tần Mộc Trinh ôm hộp gỗ, vô cùng đắc ý hất mặt nhìn Tần Mộc Viễn.

Tần Mộc Viễn mím môi, mắt nhìn chằm chằm hộp gỗ. Nửa tháng sau, Tần Mộc Viễn cố gắng tìm đồ chơi mới lạ để đổi lấy hộp gỗ của Tần Mộc Trinh. Sau khi biết chuyện, Tần phu nhân cười nói với Tần phụ:

“Con chúng ta còn nhỏ tuổi, không biết tính giống ai mà cố chấp quá.”

Tần phụ cũng không biết cố chấp có gì không tốt, hắn ôm lấy Tần Mộc Viễn, cười ha ha hỏi:

“Mộc Viễn, nếu Mộc Trinh không muốn đổi với con, vậy con sẽ làm gì bây giờ?”

Tần Mộc Viễn nghĩ nghĩ, trả lời bằng giọng non nớt mà nghiêm túc: “Quấn lấy đệ ấy, dùng mọi cách đến khi đệ ấy đồng ý đổi với con mới thôi.”

Tần phụ nói: “Cố chấp cũng tốt, nếu sau này con có thể dùng thái độ ấy vào việc học, sau này cũng có thể làm Trạng Nguyên.” Chỉ tiếc Tần phụ không ngờ, đứa nhỏ nhà mình cố chấp thì cố chấp, nhưng không dùng vào chính đạo, mà lại tiếp tục dùng phần chấp niệm đó sang kiếp sau.



Sau khi Tần Mộc Viễn biết chuyện lúc nhỏ khi hắn còn chưa sinh ra thì mẹ đã cùng Tạ phu nhân ước định hôn sự, hắn vui mừng rạo rực, có một thời gian vài đêm liền hắn đều mơ thấy Tạ Uyển trở thành nương tử của hắn. Mộng qua đi, Tần Mộc Viễn liền tính nhẩm xem mình còn cách mười năm ước định kia bao nhiêu ngày, hắn sợ tân nương của mình sẽ bị người khác cướp mất.

Phải biết rằng mẹ của Tạ Uyển vốn là đại mỹ nhân, còn phụ thân lại anh tuấn phi phàm, Tạ Uyển còn chưa trưởng thành cũng đã rất được mọi người yêu thích, đợi đến khi nàng trưởng thành chẳng phải sẽ khiến nhiều kẻ mơ ước? Tần Mộc Viễn rất lo lắng, mỗi ngày hắn đành phải dính lấy Tạ Uyển, đem toàn bộ những nhân vật có khả năng sẽ thành tình địch của mình loại bỏ từng tên một.

Từ nhỏ đến lớn, nam nhân Tạ Uyển quen biết cũng chỉ có mình Tần Mộc Viễn, những nam tử khác đừng nói là nói chuyện, chỉ cần Tạ Uyển mới lướt mắt nhìn qua, thì vẻ mặt của Tần Mộc Viễn sẽ không vui, từ đó nam tử kia sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nói thật, Tạ Uyển thích Thẩm Hoành, một phần nhỏ là do Tần Mộc Viễn. Nếu Tần Mộc Viễn không tiêu diệt toàn bộ nam tử xung quanh Tạ Uyển, làm nam nhân Tạ Uyển biết nhiều nhất cũng chỉ có Tần Mộc Viễn, thì sẽ không khiến Tạ Uyển vừa thấy Thẩm Yến thì tim liền đập thình thịch.

Tần Mộc Viễn thích Tạ Uyển, toàn bộ Tần gia đều biết, Tạ gia cũng đã nghe đồn.

Tạ Nam Phong cũng khá thích Tần Mộc Viễn, chẳng qua Tạ Uyển là hòn ngọc quý trên tay Tạ Nam Phong, Tạ Nam Phong muốn chọn con rể tất nhiên phải chọn kỹ lưỡng, Tần gia không tệ, nhưng Tạ Nam Phong luôn cảm thấy sẽ có chàng rể xứng với con gái mình hơn.

Mười năm trôi qua, Tần phụ và Tần phu nhân tới cửa nhắc tới hôn ước đã định ngày đó.

Tạ Nam Phong khẽ vuốt râu ngắn, cười ha ha nói: “Không vội không vội, con bé còn nhỏ, qua hai năm nữa cũng không muộn.” Ý tứ của Tạ Nam Phong là muốn chờ thêm hai năm nữa, hắn sẽ chọn lựa kỹ một lần nữa, nếu thật sự không chọn được nam tử xuất chúng hơn thì hôn sự này sẽ được định.

Tần phụ làm sao không hiểu ý của Tạ Nam Phong chứ, Tạ gia phú khả địch quốc, lại chỉ sinh được hai người con gái, muốn chọn chàng rể tốt nhất cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao ông cũng tin phẩm hạnh và tấm lòng của con mình đối với Tạ Uyển, trong thành Thiệu Lăng to lớn này, cũng không thể tìm ra người tốt hơn.

Tần Mộc Viễn càng muốn ra sức thể hiện tài năng của mình trước mặt Tạ Nam Phong, sợ Tạ Nam Phong không hài lòng sẽ để người khác làm con rể của ông. Chỉ tiếc Tần Mộc Viễn phòng đi phòng lại, lại quên phòng sư phụ của Tạ Uyển. Mà Tần Mộc Viễn cũng đã tính sai một bước, Tạ Nam Phong tất nhiên muốn tìm một chàng rể vừa lòng ông, nhưng dù có vừa lòng tới đâu cũng không bằng tình yêu đã nảy mầm trong lòng con gái ông.

Hai năm sau, Tần gia lại tới cửa cầu hôn.

Tạ Nam Phong cười khổ mà nói: “Vốn ta cũng có ý muốn chọn Mộc Viễn, nhưng con gái của ta...” Tạ Nam Phong thở dài, “Cũng không biết nó học ở đâu mà nói nó muốn tự chọn người để lấy, bằng không sẽ tình nguyện đi làm ni cô cũng không lập gia đình. Ta với A Thiến không làm gì được. Haiz, con gái lớn rồi, cũng không nghe theo cha mẹ nữa, đều do ngày thường ta với A Thiến chiều nó quá.”

Tạ phu nhân cũng nói: “Những năm gần đây, nam tử bên cạnh A Uyển cũng chỉ có mình Mộc Viễn. Chắc sau này con bé cũng sẽ chọn Mộc Viễn thôi, dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng, chờ cập kê rồi cũng không phải do con bé chọn.”

Tần phụ và Tần phu nhân đều hiểu rất rõ tình cảm con mình dành cho Tạ Uyển, cũng nghĩ trong thành Thiệu Lăng này, người xứng đôi với con trai mình cũng chỉ có A Uyển nhà họ Tạ. Nghĩ đến lễ cập kê của Tạ Uyển cũng chỉ hai năm nữa là tới, hai năm mà thôi, Tần gia vẫn có thể chờ được.

Đáng tiếc hai năm sau, Tạ Uyển lập gia đình, nhưng tân lang lại không phải con trai mình.

Tần Mộc Viễn chỉ thấy Thẩm Yến một lần, vì biết đối phương là sư phụ của A Uyển, nên Tần Mộc Viễn cũng không để ý. Dù sao sư phụ cũng là sư phụ, trong đó cũng có chữ “phụ”, đó là rào cản không thể vượt qua.

Chẳng qua rào cản này có cao hơn nữa thì Tạ Uyển vẫn hạ quyết tâm để vượt qua, cái gì cũng không thể ngăn cản tình cảm nàng dành cho Thẩm Yến.

Ngày Tạ Uyển xuất giá, Tần Mộc Viễn cực kỳ hận Thẩm Yến, hắn cảm thấy bảo vật trân quý hắn cất giữ nhiều năm đã bị cướp đi rồi. Tần Mộc Viễn từng muốn chọn một đêm nguyệt hắc phong cao để giết chết Thẩm Yến, nhưng nghĩ lại, cảm thấy cách này không thể được. Thẩm Yến võ công cao cường, hắn đánh không lại. Nếu thật sự giết Thẩm Yến thì Tạ Uyển sẽ hận hắn mất.

Tần Mộc Viễn quyết định tìm cách khác.

Rất nhanh, Tần Mộc Viễn đã âm thầm tra được Thẩm Yến luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền, là một người vô tâm, đời này sẽ không động tâm động tình. Tần Mộc Viễn biết cơ hội đã tới.

Thẩm Yến sẽ không yêu A Uyển, như vậy một ngày nào đó A Uyển sẽ nản lòng thoái chí.

Hắn chỉ cần chờ đến ngày A Uyển nản lòng thoái chí, sau đó sẽ quang minh chính đại xuất hiện trước mặt A Uyển, sẽ xoa dịu trái tim tổn thương của nàng. Đến lúc đó, A Uyển sẽ biết ai mới tốt với nàng, thế gian này cũng chỉ có Tần Mộc Viễn hắn mà thôi.

Sau đó hắn đã thật sự đợi được ngày Tạ Uyển nản lòng với Thẩm Yến, chỉ là khi ấy hắn và Tạ Uyển đã biển trời cách biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi