Thiên Địa Tỏa Hồn Kiếm chính là một huyền kỹ lục giai cao cấp, là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Phương Long Xà, theo truyền thuyết thì có thể khóa tất cả khí cơ của con người, một khi thành công thì không thể có thân pháp nào thoát ra được.
Diệp Bạch liên tiếp lui về khiến cho Phương Long Xà tưởng rằng hắn không cách nào giao chiến với mình. Một kiếm này đánh ra khiến cho thiên địa đều thất sắc, phong vân biến đổi, tựa hồ như ngày tận thế sắp tới.
Tuy nhiên vì bị cừu hận khiến cho mê mụ đầu óc nhưng Phương Long Xà không nhìn thấy khóe miệng của Diệp Bạch lúc này đã có một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn vẫn đứng nguyên tại nơi đó, không hề sứt mẻ, trong mắt hắn hiện lên một đạo cầu vồng rồi biến mất.
Thiên địa vô tận cảnh sắc ở trong mắt Diệp Bạch không ngừng lưu chuyển, biến thành một ngũ sắc nguyên khí.
Hơn nữa trong kiếm kia có một điểm trắng thật nhỏ, từ từ lộ ra, khi Phương Long Xà đánh một kiếm kia tới cổ họng của Diệp Bạch, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã vung tay lên.
- Đinh
Một tiếng nhỏ vang lên, một hắc sắc tiểu kiếm từ trong tay Diệp Bạch xuất hiện, phá vỡ một kiếm hùng hổ của Phương Long Xà. Trước khi gã kịp phản ứng, Diệp Bạch đã đem tiểu kiếm hắc sắc đó xuyên qua ngực, ra tới tận phía sau lưng của Phương Long Xà.
Phụt, một tiếng nhỏ vang lên, huyết quang bắn tung tóe, giống như là từng đóa hoa máu, Diệp Bạch co tay lại lui về phía sau, Phương Long Xà từ từ ngã xuống, thậm chí chết rồi mà hắn vẫn không tin vào mắt mình.
Cổ họng của hắn nhấp nhô hai cái, hai mắt trợn trừng mà lắp bắp:
- Làm sao, làm sao có thể được.
Sau đó hắn ngã xuống, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, bởi vì mình cuồng vọng tự đại, bởi vì mình bụng chuột ruột gà mà phải trả cái giá lớn.
Phương Long Xà ngã xuống, một cái hộp màu đỏ từ trong áo của hắn lăn ra. Đôi mắt của Diệp Bạch hiện lên vẻ to mò, hắn khẽ vẫy tay, hộp màu đỏ này liền bay lên mà rớt xuống tay của hắn.
Tuy đây không biết là vật gì nhưng đã là vật tùy thân trên người Phương Long Xà thì chắc chắn đó là thứ bất phàm, Diệp Bạch không hề khách khí mà thu vào, lúc này hắn cũng không có cơ hội nhìn kỹ.
Trong lòng chuyển động, Diệp Bạch buông Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh hai người ra phi thân xuống ở trên người Phương Long Xà, hắn khẽ vỗ một cái trường kiếm, minh tạp màu tím và một số thứ khác linh tinh bay vào trong tay của hắn, nhanh chóng được hắn cất đi.
Sau đó hắn khẽ vỗ một chưởng vào đầu Phương Long Xà. Một âm thanh lách cách vang lên, không cần nói cũng biết, đằng sau lớp khăn che mặt màu đen, đầu óc của Phương Long Xà đã biến thành một mớ bầy nhầy.
Sau khi xác nhận là không ai có thể nhìn ra dung mạo của hắn, Diệp Bạch lúc này mới đứng dậy. Bất kể thế nào, lần này Phương Long Xà phản bội tông môn, cướp bóc bảo vật của tông môn, đáng bị trừng phạt.
Tuy nhiên trừ mình có Thiên Thị Địa Thính ra thì những người khác không thể đoán được thân phận của đối phương, cho dù có đoán được, chết không có đối chứng, không ai có thể tra xét. z
Diệp Bạch làm như vậy không phải là sợ tông môn trách phạt mà sợ phiền toái. Cho dù đối phương có tội nhưng đánh chết đệ tử đồng môn thì ít nhất cũng phải có một bản trình bày.
Diệp Bạch không muốn đối chất trước mặt người khác cho nên lập tức phá hủy dung mạo của hắn, như vậy tất cả mọi người đều cho rằng hắn chỉ đánh chết một tên giặc cướp, không ai nghĩ rằng đó là Phương Long Xà. Bạn đang đọc chuyện tại
Dù cho có người nghĩ đến, tì có người ngoài cướp bóc bảo vật chúc thọ Bái Kiếm Cốc thì bọn họ cũng vô phương trách cứ Diệp Bạch.
Đáng thương cho Phương Long Xà, tự coi mình là thiên tư xuất chúng, gia thế vô song lại không ngờ rằng Diệp Bạch có một môn Vọng Khí thuật, có thể tìm thấy điểm sơ hở trong chiêu thức của người khác, lấy yếu thắng mạnh, một kích trí mạng. Nếu như hắn nhìn qua ngày mà Diệp Bạch trúng cử, đánh bại Tiết Thần Tinh thì cũng đã không vọng động như vậy.
Đáng tiếc trên thế giới này vĩnh viễn không có thuốc chữa bệnh hối hận.
Diệp Bạch một lần nữa quay trở lại bên cạnh Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh. Hai người này nhìn thấy Diệp Bạch vừa rồi dùng một chưởng mà đánh chết đối thủ thì vô cùng vui mừng mà hô lên. Diệp Bạch cũng mỉm cười, ánh mắt của hắn nhìn về phía trong trường, lập tức sắc mặt liền biến đổi, bởi vì thực lực của đối thủ quả thật quá mạnh, cho dù là Cốc Tâm Hoa có sử dụng Phượng Hoàng Xả Thân Thuật cũng dần rơi vào thế hạ phong.
Nhìn thấy Cốc Tâm Hoa sắp bị thua, mọi người trong trường đều phải gặp hoạn nạn. Dù sao Cốc Tâm Hoa cũng là đệ tử hạch tâm duy nhất, có thực lực cao nhất, nếu như ngay cả nàng cũng phải thất bại thì mọi người ở giữa sân còn ai có thê giao chiến được với người mặc áo bào màu đen.
Sắc mặt Cốc Tâm Hoa ngày càng trở nên tái nhợt.
Phượng Hoàng Xả Thân thuật đúng là có thực lực mạnh mẽ, có thể đem thực lực của nàng nâng cao lên, cùng với Hắc Ma Vương đối kháng, tuy nhiên lực lượng này một khi sử dụng hết sẽ suy yếu. Lúc này nàng chưa suy yếu, nhưng nếu kéo dài, không nói cũng biết điều gì sẽ xảy ra.
Cho nên nàng không thể dừng lại, giữ vững tinh thần mà đối chiến với Hắc Ma Vương. Nhưng dù sao, có thể nói, lúc này nàng vẫn ở dưới Hắc ma Vương một bậc.
Đúng vào lúc này, Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên, hai người bước ra mà liên thủ. Thẩm Họa Yên phất tay áo ra, một hàn quang như tuyết mềm mại uyển chuyển không thể khinh thường phát ra.
Tuy chỉ là một chiêu nhưng nếu Hắc Ma vương tiện tay phá vỡ thì sẽ đả thương hai người. Hai người lần này dường như sẽ phải trọng thương, hắn khinh thường mà nhìn hai người bọn họ. Hiển nhiên, ở trong Tử Cảnh Cốc, Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên có thể coi là một nhân vật số một, nhưng rơi vào trong tay của Hắc Ma Vương thì không đáng nói.
Ở bên kia, Lam Phong đã khôi phục lại, Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết, Quách Thiên Thiên, Lam Hải Như, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, liên thủ ra chiêu.