VÔ TẬN THẦN CÔNG

Khi Huyền Ưng kêu cảnh báo thì lại một luồng sáng xanh bắn nhanh tới sau gáy Dương Thạc.

Lại một con mãng xà màu xanh.

Xung quanh Dương Thạc có ít nhất mười con mãng xà màu xanh, dù hắn có cẩn thạn hơn nữa cũng không thể phòng ngự bốn phương tám hướng, nhất là mãng xà màu xanh tấn công từ đằng sau, hắn không thể phát hiện ngay được.

May là có Huyền Ưng cảnh báo cho Dương Thạc.

Huyền Ưng hú một tiếng, thân hình Dương Thạc nhúc nhích, chuyển người, đánh ra một vuốt, một kích đập vào người của mãng xà màu xanh. Hổ báo lôi âm bùng phát, vèo một tiếng, một đốt xương sống của mãng xà màu xanh bị Dương Thạc đánh một kích vỡ thành mấy khúc, nổ lớn rơi xuống đất.

- Gri gri... Gri gri...

Mãng xà màu xanh bị đánh bay đi, lại có mấy mãng xà màu xanh nhanh chóng nhảy lên lao huướng Dương Thạc.

- Gru gru gru gru gru!

- Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng lại vội vàng kêu lên cảnh báo.

Bốn năm con mãng xà màu xanh cùng phát động công kích, Dương Thạc cảm thấy có lực lượng khí huyết cường đại từ bốn phía ùa tới, như bốn, năm tôi thể trung giai cường giả liên hợp lại công kích hắn. Trong chớp mắt Dương Thạc tăng lớn áp lực nhiều.

- Xuất trảo!

Lúc này Dương Thạc không có thời gian suy nghĩ cái gì khác, chỉ bản năng liên tục ra trảo.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Các trảo liên tục oanh kích, mãng xà màu xanh công kích Dương Thạc liên tục rớt xuống đất, mãng xà màu xanh dài nhất cũng chưa tới một trượng, có thể so với cường giả võ đạo tôi thể trung giai. Có một số chỉ dài nửa trượng, thực lực là tôi thể sơ giai, bị trảo của Dương Thạc công kích chỉ một chút đã bị chấn gãy xương sống, đánh tan khí kình, không còn sức sống.

- Gri gri... Gri gri...

Chính lúc này, mãng xà màu xanh tụ tập ngày càng nhiều. Cái hang lớn tối đen, Dương Thạc không thấy xa được, chỉ cảm giác trên mặt đất trong tầm mắt đều là mãng xà màu xanh, có ít nhất trăm con. Trong đó một số mãng xà màu xanh liên tục nhảy lên công kích Dương Thạc, một vài mãng xà màu xanh khác thì công kích Huyền Ưng. Bây giờ trên người Huyền Ưng quanh bốn, năm con mãng xà màu xanh. Huyền Ưng hét to, đập cánh hất văng đám mãng xà màu xanh, dù vậy thì có càng nhiều mãng xà màu xanh quấn lấy nó.

- Cứ công kích từng trảo như vậy không được.

Dương Thạc liên tục đánh ra mấy chục trảo, đánh bay mấy chục con mãng xà màu xanh, hắn phát hiện mình hết sức, thở hổn hển.

Cứ tiếp tục như vậy, công kích chừng hai mươi mãng xà màu xanh nữa là Dương Thạc sẽ kiệt sức, khi đó đám mãng xà màu xanh cùng ùa lên, hắn không có một chút khả năng chạy thoát được.

- Đám mãng xà này đều bò trên mặt đất, trực tiếp công kích mặt đất vậy!

Dương Thạc suy nghĩ mau chóng, lắc người, chân trái mạnh đạp một bước tới trước.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Chân trái đạp trên mặt đất, đất rung rinh.

Chính lúc này, Dương Thạc đột nhiên sử dụng ra "Ưng Kích Thức", pháp môn chấn đãng huyệt khiếu, chấn động gân cốt toàn thân. Mượn lực đạp này khiến mặt đất xung quanh bàn chân đều lấy cách "Ưng Kích Thức" chấn động.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mặt đất chấn động, trong phạm vi một trượng, bốn, năm mãng xà màu xanh bị chấn văng lên, ở giữa không trung vang tiếng xương sống kêu răng rắc, bị đánh tan nát.

Lực lượng một bước chấn động mặt đất, khiến Huyết Tinh Thạch Nhũ trong phạm vi một trượng bắn lên, xương sống tan nát.

- Có hiệu quả?

Dương Thạc thấy một bước của mình có hiệu quả thì mắt sáng lên.

Tâm tình Dương Thạc ổn định, hai chân liên tục đạp, mạnh giẫm mặt đất.

- Chấn cho ta, chấn, chấn!

Mỗi khi Dương Thạc bước ra một bước thì mặt đất sẽ bị chấn kêu ong ong, như là xảy ra động đất. Mãng xà màu xanh ở xung quanh bị chấn bay lên, trong thanh âm xương sống của chúng bị đánh nát, lại rớt xuống đất, mặc dù sự sống không hoàn toàn cắt đứt nhưng đã mất đi năng lực công kích.

Mỗi một bước đều có thể đánh chết bốn, năm mãng xà màu xanh.

Thỉnh thoảng có mấy con mãng xà màu xanh nhảy lên mặt đất, đám mãng xà màu xanh may mắn trốn khỏi chấn động cũng bị một vuốt oanh sát.

Tâm tình máy động, Dương Thạc thầm nghĩ:

- Lúc đó Huyền Ưng sử dụng cách chấn động, mãng xà màu xanh tôi thể cao giai cũng không thể vùng vẫy, bây giờ ta dùng cách này sử dụng ở chân, chấn động mặt đất. Mãng xà màu xanh từ tôi thể trung giai trở xuống bị đánh nát xương sống. Truyền rằng văn võ thánh cường giả ở chiến trường giẫm một cước thì lực lượng chấn động khiến vài ngàn binh tốt không đứng thẳng được, có tác dụng 'Đạp cước chấn Càn Khôn'. Pháp môn giẫm chân của ta gọi là 'Đạp Càn Khôn' vậy.

Dương Thạc liên tục đạp mấy chục bước, hàng trăm con mãng xà màu xanh bị hắn tiêu diệt.

Dương Thạc liếc khóe mắt thấy Huyền Ưng vẫn đang bị mấy chục con mãng xà màu xanh quấn quýt, cắn xé. Lông chim toàn thân Huyền Ưng rối loạn, bị cắn miệng vết thương đầy rẫy. May mà mãng xà màu xanh không có độc, cho nên Huyền Ưng không bị nguy hiểm sinh mạng.

Dương Thạc hét to:

- Đám sâu này mau cút ra!

Dương Thạc đạp bước tới trước mặt Huyền Ưng, bùm bùm hai chân giẫm mặt đất. Huyền Ưng và mấy con mãng xà màu xanh bị chấn lắc lư. Đám mãng xà màu xanh rốt cuộc không siết Huyền Ưng được nữa, rớt xuống đất.

Dương Thạc sải bước bùm một tiếng giẫm nát mình một con mãng xà màu xanh, máu thịt nhầy nhụa.

Thấy Dương Thạc nhẹ nhàng đối phó mãng xà màu xanh, Huyền Ưng hưng phấn đập cánh, hét to:

- Gru gru gru gru gru!

Trong hang to này tuy có nhiều mãng xà màu xanh nhưng không phải vô cùng vô tận.

Bị Dương Thạc liên tục giết trăm con, còn thừa ba, năm chục mãng xà màu xanh không dám công kích hắn và Huyền Ưng nữa. Chúng nó thè lưỡi bỏ chạy ra xa.

Huyền Ưng hưng phấn nói:

- Gru gru gru gru gru!

Vuốt nhọn nhanh như chớp vạch xác một con mãng xà màu xanh, mổ bụng lấy ra mật rắn, nuốt cái ực.

- Má ơi, Huyền Ưng đến hang to này chắc không phải là vì giết mãng xà màu xanh, lấy mật rắn ăn đi?

Dương Thạc thấy Huyền Ưng ăn mật rắn thì nhức đầu, vốn tưởng đi theo nó tới có thể tìm được thiên tài địa bảo gì đó, không ngờ Huyền Ưng muốn ăn mật rắn. Mặc dù mật rắn cũng là thứ siêu bổ nhưng so với thiên tài địa bảo còn kém mười vạn tám ngàn dặm.

May là Huyền Ưng nuốt vào ba cái mật rắn xong thì ngừng ăn tiếp.

- Gru gru gru gru gru!

- Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng nuốt vào mật rắn, bổ sung thể lực xong lắc lư đi sâu vào hang.

Dương Thạc theo sát sau lưng.

Lại đi xa mấy chục trượng, Dương Thạc bỗng phát hiện đằng trước xuất hiện chút luồng sáng đỏ.

Huyền Ưng dẫn theo Dương Thạc ôm mối nghi hoặc đi hướng ánh sáng đỏ. Khi tới gần Dương Thạc mới phát hiện ánh sáng đỏ này phát ra từ nhũ thạch trên nóc hang. Các nhũ thạch như lưỡi kiếm đảo ngược, mỗi một nhũ thạch có màu đỏ sậm, óng ánh lóng lánh.

Dương Thạc cũng cảm giác được trong nhũ thạch đỏ toát ra mùi máu đậm đặc.

- Nhũ thạch đỏ toát ra mùi máu đậm đặc?

Chớp mắt Dương Thạc nghĩ rằng nhũ thạch này rất có thể là một loại thiên tài địa bảo.

- Linh dược này... Không lẽ là Huyết Tinh Thạch Nhũ trong truyền thuyết? Huyết Tinh Thạch Nhũ, linh dược cực phẩm của võ đạo, cường giả dưới đẳng cấp võ sư dùng Huyết Tinh Thạch Nhũ thì tăng tốc độ tu luyện gấp đôi. Huyết Tinh Thạch Nhũ kia chắc không phải là thứ đó đi?

Đầu óc Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ, hắn chợt nhớ tới một loại linh dược chí bảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi