VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trên vách núi, gió bắc gào rít.

Một y phục trắng như hoa sen nở rộ, ưu nhã nở rộ ở trong gió bắc, nữ tử rũ mắt nhìn Quân Thanh Vũ chật vật không chịu nổi ở trước mặt, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành cong lên nụ cười khinh thường, như ngã ở trước mặt nàng vẫn là phế vật bị nàng áp đảo ở dưới chân kia mà thôi.

Như mười năm trước!

“Quân Thanh Vũ, ngươi trốn đi, sao không chạy nữa? Cho dù ngươi trốn khắp chân trời góc biển, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay của ta!”

Bước chân hoa sen ưu nhã từ từ tiến lên, Quân Mộng Liên cười lạnh đánh giá khuôn mặt trước mắt này.

Đây là một khuôn mặt như thế nào? Cả khuôn mặt đều không tìm ra một miếng da thịt hoàn hảo không tổn hao gì, trên da mặt kết thành một lớp vảy thật dày, xấu xí mà lộ vẻ dữ tợn, nhưng mà ở trên khuô mặt xấu xí như thế, lại có một đôi mắt vô cùng lạnh lùng trong trẻo.

Đôi mắt kia lạnh lùng nhìn Quân Mộng Liên, như không có một tia độ ấm……

“Nửa năm trước, ta chính là dùng đao rạch da mặt của ngươi như vậy.” Đao lạnh lẽo đặt ở trên khuôn mặt của đối phương, khóe miệng của Quân Mộng Liên cong lên, nở nụ cười ác độc: “Chậc chậc, loại tư vị này cũng không dễ chịu đúng không? Nhưng ta lại không nghĩ đến, ngươi còn có thể tránh thoát khỏi Quân gia ta, nhưng dù cho như thế, Quân Thanh Vũ, ngươi vẫn không xứng là đối thủ của ta!”

Lời nói của nàng ta đầy ác độc, khiến Quân Thanh Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, như lại nghĩ đến cuộc sống như ác mộng kia.

Nhưng căn bản không để cho nàng tránh thoát khỏi đoạn hồi ức kia, bên tai lại truyền đến giọng nói của Quân Mộng Liên……

“Quân Thanh Vũ, ngươi cũng chỉ là phế vật của Quân gia mà thôi, sao có thể được Bảo Đỉnh nhận chủ, điều này sao khiến cho ta cam tâm? Có trách thì cũng chỉ trách ngươi quá ngu xuẩn mà tin ta, bây giờ cho dù ngươi nói cho thế nhân biết, vinh quang và phong quang của ta đều là đoạt từ trong tay của ngươi, có ai sẽ tin ngươi? Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, ngươi biết sư phụ và bằng hữu liều chết mà bảo vệ ngươi kia chết như thế nào không? Bọn họ sống sờ sờ bị ta róc thịt ném cho chó ăn! Sinh đau mà chết!”

Tim hung hăng bị đâm vào một cái, bộ dáng lạnh lùng không bao giờ phục của kia Quân Thanh Vũ mở to mắt nhìn về phía Quân Mộng Liên.

Lúc này, trong đôi mắt của nàng phát ra lửa giận và hận ý mãnh liệt, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh xuống……

Giờ phút này, chuyện cũ như trước, như thủy triều dâng lên.

Bởi vì do thể chất của nàng, từ khi sinh ra đã không thể tu luyện, tuổi gần mười lăm vẫn là một phế vật không thể đến Hậu Thiên cấp một, không có địa vị ở Quân gia, mà Quân Mộng Liên tiếp cận, lại như là ánh sáng chiếu ở sinh mệnh u ám của nàng, khiến cả trái tim nàng ấm áp.

Nhưng ai ngờ, đây chính là âm mưu của hai phụ nữ (Cha và con gái) này!

Khi Quân Mộng Liên vì bảo vệ mình mà bị chiến thú gây thương tích, biết được chỉ có Chu Tước Bảo Đỉnh mới có thể cứu lại tính mạng của nàng ta, nàng không chút do dự lựa chọn đưa Bảo Đỉnh dung nhập vào trong cơ thể của nàngta, cũng từ sau lúc đó, hai phụ nữ này khôi phục gương mặt ác độc thật.

Nàng vĩnh viễn không thể quên lời nói lúc ấy của đường tỷ ôn nhu điềm tĩnh như hoa sen thuần khiết kia.

“Quân Thanh Vũ, ngươi thật sự là ngu xuẩn không có thuốc chữa! Ngươi cho rằng ta tiếp cận ngươi là vì cái gì? Chỉ bằng ngươi loại phế vật này cũng đáng để ta đi lấy lòng? Nếu không phải vì Chu Tước Bảo Đỉnh, ta căn bản sẽ không nhìn ngươi một cái! Đáng tiếc Chu Tước Bảo Đỉnh đã nhận ngươi làm chủ, cho nên vì không tổn hại đến Chu Tước Bảo Đỉnh, ta chỉ có tiếp cận ngươi! Ai ngờ đến ngươi dễ lừa như vậy, dễ dàng đưa Bảo Đỉnh dung nhập vào người của ta, ha ha, ngươi cho rằng vì sao chiến thú kia sẽ xuất hiện ở sau núi Quân gia? Còn không phải là phụ thân ta sắp xếp sao? Loại phế vật như ngươi căn bản không có tư cách có được thần khí như thế! Chỉ có ta, thiên tài Quân gia mới có năng lực và tướng xứng!”

Mà một năm kia, nàng mười lăm tuổi, Quân Mộng Liên mười sáu tuổi……

Chuyện sau đó rất đơn giản, nàng bị đuổi ra khỏi Quân gia, Quân Mộng Liên lợi dụng Chu Tước Bảo Đỉnh của nàng nhảy lên trở thành thiếu nữ thiên tài, khiến thanh danh Quân gia cũng ngày càng tăng lớn, chỉ là không ai biết, bây giờ Quân gia có được thành tựu này, chính là do hai phụ nữ vô sỉ lúc trước lợi dụng người khác rồi lừa gạt lấy đi từ nơi đó!

“Vì sao người phải làm như vậy? Chu Tước Bảo Đỉnh đã bị ngươi cướp đến tay, bây giừo ngươi còn có cái gì không hài lòng?”

Quân Thanh Vũ nắm chặt nắm tay, máu từ lòng bàn tay tràn ra, thấm vào trong móng tay, nàng lại như không cảm giác gì, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Quân Mộng Liên.

“Ha ha, Quân Thanh Vũ, ngươi thật sự là tên ngu ngốc, đến lúc này mà còn hỏi ta vì cái gì?” Quân Mộng Liên cất tiếng cười to lên, khuôn mặt thuần mỹ dữ tợn vạn phần, trong ánh mắt toát ra ý hung ác: “Nếu ngươi muốn biết, ta đây sẽ nói cho ngươi! Quân Thanh Vũ, ngươi có biết vị hôn phu của ta là ai? Hắn là nam nhân mười hai năm trước ngươi cứu! Nhưng mà vì có được hắn, ta chỉ có thể giả mạo ân thành nhân cứu mạng của hắn! Cho nên, ta hận ngươi! Năm đó ngươi cướp đi Chu Tước Bảo Đỉnh cũng chỉ là đuổi ngươi ra khỏi Quân gia, nhưng bởi vì hắn, ta sẽ khiến ngươi nếm chịu tư vị sống không bằng chết! Nhưng mà ta hiểu rõ, giết ngươi sẽ không khiến ngươi thống khổ, chỉ có khiến một đám người bên cạnh ngươi chết thảm, mới có thể khiến ngươi đau đớn muốn chết!”

Gió bắc thổi quá, y phục trắng khẽ bay, Quân Mộng Liên đứng ở trên đỉnh núi như hoan sen trắng nở rộ, tuyệt thế phong hoa, đẹp không sao tả xiết!

Cho dù là ai cũng không thể liên hệ chữ ác độc kia và nữ tử thuần khiết vô hạ này với nhau.

“Nam nhân? Ha ha ha! Quân Mộng Liên, ta không nghĩ đến nguyên nhân ngươi đuổi giết ta nhiều năm như vậy, hơn nữa không tiếc tàn nhẫn giết hại bọn họ, lại là vì một nam nhân ta đã sớm quên đi!”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười ở trên khuôn mặt xấu xí kia của nàng vô cùng dữ tợn.

Nếu không phải Quân Mộng Liên nhắc lại, nàng cũng đã quên mất năm mười ba tuổi đã từng cứu một nam nhân bị thương, khiến nàng buồn cười chính là, Quân gia triển khai đuổi giết mình đến mười năm lâu như vậy, hơn nữa dùng thủ đoạn như thế để đối phó với sư phụ và bằng hữu tốt, lại là do nam nhân không biết bị nàng quên đi đến cái góc nào rồi?

Mười năm, ai biết mười năm này nàng sống thê thảm như thế nào?

Khi Quân gia đuổi giết nàng, nàng cũng sẽ không ở một chỗ quá hai ngày, mỗi thời mỗi khắc đều sống trong lo lắng đề phòng, khuôn mặt bị hủy, sư phụ và bằng hữu tốt vì cứu nàng mà bị Quân gia bắt đi, sống sờ sờ bị róc thịt ném cho chó ăn……

Mà nàng ở trong mười năm này, có bao nhiêu lần là kề cận cái chết? Lại có bao nhiêu lần từ trong địa ngục bò ra? Nếu không phải là nàng tin vào báo thù để chống đỡ, nàng cũng không thể sống đến bây giờ. Nhưng cuối cùng Quân Mộng Liên lại nói cho nàng, tất cả khiến nàng gặp phải này, lại là vì một nam nhân?

Nghĩ đến sư phụ và bằng hữu tốt chết thảm, nàng bi ai nở nụ cười, thật lâu sau, mới ngưng cười, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Quân Mộng Liên, gằn từng chữ một nói: “Quân Mộng Liên, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi cũng nếm thử một chút tư vị bị róc thịt!”

“Ha ha! Đường muội của ta, lời này của ngươi thật sự là quá buồn cười, tuy ngươi giải trừ thể chất phế vật, nhưng thực lực kém ta quá lớn, ngươi cho rằng ngươi sẽ có cơ hội này sao?” Quân Mộng Liên châm chọc cong khóe môi lên, trong mắt đẹp chứa ý cười đắc ý: “Bây giờ ta chẳng những là thiên tài được người Chu Hương quốc tán thành, hơn nữa còn là vị hôn thê của Thiếu Thần ca ca, ngươi không biết thiếu thần ca ca ôn nhu săn sóc ta nhiều thế nào đâu, lại là đệ nhất mỹ nam Chu Hương quốc, ngươi nhìn thấy tất cả hẳn là rất ghen ghét đi? Vốn dĩ ta có được vinh quang và phong quang này là của ngươi, Thiếu Thần ca ca cũng là của ngươi, hai thứ này, đều là ta đoạt từ tay của ngươi! Ai bảo ngươi ngu xuẩn như vậy! Người như ngươi ngu xuẩn không xứng sống ở trên đời này!”

Nhìn ý cười trong mắt đẹp của đối phương, trong ánh mắt của Quân Thanh Vũ chứa một tia lạnh lẽo.

“Quân Mộng Liên, ta đã từng rất ngu xuẩn, nhưng mà ngươi cũng không thông minh đến đâu, ngươi cho rằng vì sao hôm nay ta cố ý dẫn ngươi đến đây? Cũng chỉ là vì kết thúc thôi, không sai! Ngươi thật sự lừa Chu Tước Bảo Đỉnh từ trong tay của ta, đáng tiếc, lực lượng của Chu Tước Bảo Đỉnh không chỉ xa xa như vậy, ngươi có thể mượn dùng nó tu luyện, nhưng không thể thi triển ra lực lượng chân chính của nó, nếu không thực lực của ngươi cũng chỉ có như vậy mà thôi!”

Bỗng nhiên, sắc mặt của Quân Mộng Liên thay đổi, ánh mắt ác độc dừng ở trên khuôn mặt dữ tợn của Quân Thanh Vũ.

Nàng biết nữ nhân này nói thật sự không sai, bởi vì trong cơ thể của mình có Chu Tước Bảo Đỉnh, hấp thu chân khí nhanh hơn người bình thường, nhưng những năm gần đây nhiều lần nàng thử triệu hoán Chu Tước Bảo Đỉnh, thì đều thất bại! Chỉ vì nàng cũng không phải chủ nhân Chu Tước Bảo Đỉnh tán thành!

Chu Tước Bảo Đỉnh chỉ biết nghe mệnh lệnh của một người! Nếu không phải Quân Thanh Vũ chưa từng nắm giữ phương pháp triệu hoán Chu Tước Bảo Đỉnh, sợ là Bảo Đỉnh đã sớm bị nàng ta cướp đi.

Chỉ là nàng ta phục hồi tinh thần lại rất nhanh, khinh thường cong khóe môi lên: “Cho dù như thế, ta vẫn là thiên tài tuyệt thế, mà ngươi chỉ là tên ngu xuẩn dễ dàng tin người khác mà thôi! Quân Thanh Vũ, cho dù như thế nào, đời này ngươi đã bị chú định không thể vượt qua ta!”

“Ha ha!” Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nhịn không được ngửa đầu cười điên cuồng, nàng đứng lên, tóc đen ở trong gió bắc bay bay, khiến nụ cười của nàng càng thêm dữ tợn, một khắc kia, nàng chỉ lên trời thề: “Nếu có thể sống lại một đời, Quân Thanh Vũ ta nhất định không dễ tin bất kì kẻ nào!”

Khinh thường cong môi, đáy mắt Quân Mộng Liên hiện lên một tia coi thường: “Ngươi muốn nổ đan điền? Đáng tiếc, lấy lực lượng đan điền của ngươi không đủ tổn thương tính mạng của ta! Mà cho dù thật sự có kiếp sau, ta cũng vĩnh viễn là trời, ngươi chỉ xứng là đất, đời đời kiếp kiếp đều chỉ có thể đứng trên mặt đất chiêm ngưỡng phong thái của ta!”

Ai ngờ lời của nàng ta chưa dứt, cả người phát ra từng trận ánh sáng đỏ, rồi sau đó Chu Tước Bảo Đỉnh liều mạng muốn rời khỏi thân thể, cảm giác được biến hóa trong cơ thể, rốt cuộc sắc mặt của nàng ta thay đổi, hai mắt xẹt qua một tia hoảng sợ: “Chu Tước Bảo Đỉnh? Đây là có chuyện gì?”

Vì sao Chu Tước Bảo Đỉnh yên tĩnh ở trong cơ thể nàng mười năm lại có dị động?
Quân Mộng Liên vội vàng ngăn Chu Tước Bảo Đỉnh muốn rời đi lại, nhưng mà lấy lực lượng của nàng ta sao có thể so với thần khí cường đại? Nếu Bảo Đỉnh cảm ứng được triệu hoán muốn rời đi, nàng ngăn thế nào cũng không được……

“Ầm ầm!”

Bỗng nhiên, Chu Tước Bảo Đỉnh đoạt thể mà ra, tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt, quay xung quanh Quân Thanh Vũ phát ra tiếng động bi thương nhẹ.

Trong ánh sáng đỏ, ánh mắt của Quân Thanh Vũ dừng ở trên khuôn mặt kinh hoảng lo sợ của Quân Mộng Liên, nàng dữ tợn cười nói: “Quân Mộng Liên, lúc sư phụ bị các ngươi bắt đi, ta đã tìm được phương pháp triệu hoán Chu Tước Bảo Đỉnh, hơn nữa nói cho ta, lấy đan điền của ta thì thật sự không thể tổn thương tính mạng của ngươi, nhưng nếu rót lực lượng của Chu Tước Bảo Đỉnh vào thì sao?”

“Ầm!”

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Quân Mộng Liên, một tiếng nổ mạnh vang vọng khắp đỉnh núi, dần chôn vùi thân thể của nàng ta……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi