VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ.

Lúc này tuy đường phố vẫn tương đối yên tĩnh, nhưng đã có tốp năm tốp ba đám người, có lẽ là bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt tò mò nhìn hai người đang giằng co kia.

Trong đó một người y phục trắng như tuyết, trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra một khí thế không sợ, trên khóe môi khẽ cong lên hình như có mỉa mai nahfn nhạt đến rất dễ dàng là có thể bỏ qua.

Mà mt lão giả còn lại, ống tay áo không gió tự bay, đột nhiên trong ánh mắt âm trầm chứa tia khinh thường, tuy ông cười, nhưng ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.

Chỉ bằng vào thân khí thế kia của ông là có thể kết luận, đây là một cường giả!

“Toàn thây sao?” Khẽ vuốt cằm, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười: “Tốt thôi, sau đó ta sẽ giữ lại cho ngươi toàn thây.”

Giọng nói lạnh nhạt kia khiến khuôn mặt  luôn nở nụ cười kia của Vi lão trầm xuống, ánh mắt lóe ra sát ý: “Nha đầu, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!”

Khẽ nheo hai mắt lại, Vi lão hừ lạnh một tiếng, lúc vung tay lên, một chưởng phong sắc bén hung hăng đánh về phía Quân Thanh Vũ. Giờ phút này tất cả mọi người có thể đoán được, thiếu nữ thoạt nhìn yếu đuối mong manh này có thể bị một chưởng của ông ta đánh bay ra ngoài hay không.

Nhưng ngay ở lúc cả người ông ta đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một ánh sáng đỏ xoẹt qua trời không, như một mũi tên rời cung từ không trung bắn xuống.

Ầm một tiếng, đồ vật như hỏa cầu đập ở trên cánh tay của Vi lão, ngay lập tức một cảm giác tê dại truyền khắp toàn bộ cánh tay, ông ta lắc cánh tay, híp mắt nhìn về phía vật trước mặt.

Đó là một con hồ ly màu lửa đỏ.

Lông dài màu đỏ xinh đẹp, bên cổ có một dấu vết màu hồng nhạt, dùng tơ hồng rói bù cái đuôi trói thành một đoàn, đôi mắt màu đỏ xinh đẹp mà vô tội nhìn Vi lão.

Hồ ly xinh đẹp như thế ngược lại thật là hiếm thấy.

Chính là, đồ vật càng xinh đẹp thường sẽ càng nguy hiểm, như hoa anh túc có độc kia……

“Linh thú thất giai!” Ánh mắt của Vi lão lóe vài cái, nhìn kỹ thiếu nữ đứng ở phía sau Hồng Ngọc.

Nghe nói nữ nhân này che dấu thực lực suốt mười năm, không lâu lúc trước mới thoát khỏi danh phế vật, nhưng vì sao tay nàng có được một con linh thú thất giai?
Linh thú, thường chỉ có võ giả có được Khế Ước Trận mới có thể tiến hành khế ước.

“Cái gì? Linh thú thất giai?”

“Trời ạ, rốt cuộc thiếu nữ này là ai?”

“Ta nhớ rõ nàng, hình như nàng là Quân Thanh Vũ của Quân gia, không lâu trước đó ở trước công chúng ma quỷ kia đã phế đi Mục Thanh!”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu nữ.

Linh thú là cái gì? Chính là đồng bọn chiến đấu mà võ giả tha thiết ước mơ, nếu có thể khế ước một linh thú, thì tương đương với thu phục một người hầu vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi, hơn nữa nghe theo mệnh lệnh.

Rốt cuộc Quân Thanh Vũ của Quân gia gặp phải vận cứt chó gì vậy, ngay cả loại đồ vật Khế Thú Trận này cũng làm đến tay?

Thèm nhỏ dãi nhìn Hồng Ngọc đứng ở trước mặt ông, trong mắt Vi lão chứa một tia tham lam, linh thú thất giai này đang ở ranh giới đột phá, một khi tiến vào bát giai, vậy tương đương với là có hai cường giả Hậu Thiên bát cấp……

“Thanh vũ nha đầu, nể tình ở ngươi đưa cho ta một linh thú, ta vẫn sẽ giữ cho ngươi toàn thây.” Vi lão mỉm cười, khi ông ta nói chuyện, khí thế toàn thân đều bại lộ không thể nghi ngờ.

Hậu Thiên bát cấp, loại thực lực này ở đại lục không phải đứng đầu, nhưng với Quận Thành nho nhỏ mà nói, đã là cường giả rất ít mới có thể thấy được……

“Lão nhân này là ai? Hình như có thù oán với Quân Thanh Vũ Quân gia.”

“Chỉ là nói, tuy Quân Thanh Vũ có linh thú thất giai, nhưng thực lực của ông ta còn cao hơn một bậc, lúc này, chỉ sợ ma quỷ của Quân gia này gặp nguy hiểm.”

Nhìn thấy một màn khí thế mãnh liệt này, quần chúng đều khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ chứa tia đồng tình, nhưng còn có rất nhiều vui sướng khi người gặp họa hơn.

Quận Thành đã lâu đều không có chuyện náo nhiệt như vậy.

Vi lão ra chưởng cực nhanh, chưởng phong sắc bén biểu hiện tham lam trong lòng ông ta ra ngoài, nhưng mà, Hồng Ngọc bằng vào thân thể linh hoạt và nhỏ xinh, nhanh chóng nghiêng người lóe lên.

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi lóe, âm thầm suy nghĩ: “Ưu thế của Hồng Ngọc là tốc độ, chỉ là dù tốc độ của nó nhanh, đối mặt với Vi lão cao hơn nó một bậc cũng không có phần thắng gì, huống chi bây giờ Vi lão cũng không lấy ra toàn bộ lực lượng, nếu ông ta có ý nghĩ giết Hồng Ngọc, sử dụng ra võ kỹ cường đại nhất là đủ.”

Mà bây giờ, nàng có thể mượn dùng chính là ý tham lam trong lòng Vi lão.

“Nếu ta có thể bằng vào Linh Hồn Công Kích ở bên cạnh hiệp trợ Hồng Ngọc, nhưng thật ra có thể thắng lợi ……” Âm thầm suy nghĩ ở trong lòng một phen, Quân Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía tình hình chiến trường.

Cường giả bát cấp cường đại dường nào? Linh Hồn Công Kích căn bản không thể tổn thương đến ông ta, nhưng chỉ cần có thể khiến ông ta chậm một chút, là có thể để Hồng Ngọc tranh thủ thời gian công kích.

“Ta và tiểu hồ ly này đánh tiếp không có ý tứ gì, chỉ cần giết chủ nhân của ngươi, ngươi là có thể thuộc về ta.” Vi lão lạnh nhạt cười, khi ngẩng đầu sát khí toàn thân đều bộc phát ra.

Ầm!

Thân thể của ông ta đều mang đến một trận gió, cả người hóa thành một mũi tên nhọn phá không mà ra, nơi mũi kiếm xông đến đó là —— Quân Thanh Vũ!

Hồng Ngọc lập tức giận dữ, lão gia hỏa đáng chết này cũng dám làm lơ mình, việt này khiến cho nó luôn có lòng tự trọng rất mạnh sao có thể chịu được?

Vì thế, lúc nhằm về phía Vi lão, Hồng Ngọc đã suy nghĩ trăm ngàn loại phương pháp tra tấn ông ta ở trong lòng.

“Tiểu nha đầu, ta sớm nói qua quá cuồng ngạo không phải là chuyện gì tốt, ngươi đi tìm chết đi!” Vi lão thay thành hình tượng lạnh lùng như trước kia, khóe môi nở nụ cười lạnh.

Ầm!

Gió sắc bén nhấc thân thể của Quân Thanh Vũ lên, như vật nặng hung hăng ném ở trên mặt đất.

Máu tươi xinh đẹp từ khóe miệng chảy xuống, rơi xuống mặt đất, như hoa hồng diễm lệ nở rộ. Nhưng mà khuôn mặt tái nhợt của Quân Thanh Vũ không có bất kì kinh hoảng gì, chỉ là ánh mắt thanh lãnh kia nhìn Vi lão.

“Vậy mà lại không chết? Nhưng tiếp theo ngươi sẽ phải xuống hoàng tuyền, tiểu nha đầu, yên tâm đi, ta rất có tin tưởng với năng lực của mình, sẽ không cho ngươi thống khổ gì quá lớn.”

Vi lão lại lần nữa nhảy về phía Quân Thanh Vũ, cũng đúng lúc này, khuôn mặt thanh lãnh của thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, mọi người đều cho rằng nàng là đang đợi chết……

Đúng vậy, lúc này trừ chờ chết thì còn có thể làm cái gì?

Nhìn lão giả đến gần trước mặt Quân Thanh Vũ kia, Hồng Ngọc thật sự nổi giận, nếu dưới sự bảo vệ của mình mà khiến cho nhân loại này bị giết, sau này trở về Linh Sơn, đồng loại sẽ cười nhạo nó như thế nào?

Mà Hồng Ngọc ở trong tức giận lại xông qua cánh cửa thất giai kia, bước vào bát giai……

Nhưng cho dù như vậy, cũng hoàn toàn không kịp ngăn cản!

Ngay ở lúc mọi người đều cho rằng Quân Thanh Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quanh người nàng đột nhiên thổi lên một trận cuồng phong, tóc đen ở trong cuồng phong tung bay, trong cuồng mị lại không thiếu khí chất lạnh nhạt.

Nàng dần mở mắt ra, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào Vi lão, vẫn không nói lời nào.

Người mắt tinh có thể nhìn thấy, ở trong nháy mắt, đôi mắt của Vi lão dại ra một chút, cho dù chỉ có một giây hô hấp đã khôi phục bình thường.

Nhưng vào thời cơ này, đã đủ để Hồng Ngọc đuổi theo rồi.

Khoảng cách gần như thế, Hồng Ngọc phun ra một quả cầu đỏ với Vi lão, đập thật mạnh ở trên cột sống của ông ta, phịch một tiếng, toàn bộ cơ thể của ông ta đều bay ra ngoài, đụng ngã vào quầy hàng đầu đường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi