VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong đại sảnh, Triệu lão bưng chén trà mà thị nữ đưa đến, trong mắt lạnh nhạt mơ hồ hiện ra một tia cao ngạo, mắt nhìn thẳng chén trà gốm sứ trong tay.

Thật ra Triệu lão cũng không muốn quan hệ với Quân gia, nhưng từ sau mấy canh giờ trước tuyên truyền tin tức bán đấu giá, vị Quân nhị gia này đã đến cửa thăm hỏi rất nhiều lần, nhưng bởi vì ông đang vội vàng truyền nhiệm vụ, nên từ chối cầu kiến của ông ta.

Nhưng dù sao rồng mạnh không đè được rắn địa phương, hậu trường của thương hội Cảnh Nhân lại mạnh, nhưng lại ở trên địa bàn của người khác, cho dù như thế nào, cũng phải có chút lễ nghĩa.

Huống chi, Cảnh Nhân là làm buôn bán, đạo lý hòa khí sinh tài này Triệu lão không phải không rõ.

“Ha ha, Triệu lão, sao ngươi lại tự mình đến Quân gia ta? Ngươi nói một tiếng, ta lập tức đi đến nơi gặp ngươi.” Khi Quân nhị gia đi vào đại sảnh, sau khi nhìn thấy đến lại là Triệu lão, trong lòng vui vẻ, xem ra lần này ở trên đấu giá hội ưu thế của Quân gia sẽ lớn hơn một chút.

Triệu lão nhàn nhạt cười, đặt chén trà trong tay xuống, vẫn không đứng dậy nghênh đón Quân nhị gia, nếu nói đến chính là gia chủ Quân gia lão còn dễ nói, mà lấy thân phận của Quân nhị gia ngay cả tư cách ông đứng lên cũng đều không có.

Bất quá, Quân nhị gia cũng không buồn bực, xem ra không có gì quan trọng hơn Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.

“Ta chỉ là tùy tiện đến xem mà thôi,” Triệu lão cười, trong mắt lạnh nhạt khó tránh khỏi hiện ra vài tia kiêu ngạo: “Không biết Quân nhị gia đến thăm hỏi ta vài lần là có chuyện gì?”

“Ha ha, là thế này.” Quân nhị gia cười gượng hai tiếng, ánh mắt lập loè vài cái: “Nghe nói gần đây quý cửa hàng làm ăn thịnh vượng, vật phẩm buôn bán cung không đủ cầu? Nếu có thể, Quân gia ta nguyện ý cung cấp một ít vật phẩm cho ngươi, giá cả thì cho ngươi giá vốn, không biết ý của ngươi như thế nào?”

Lần này Quân nhị gia vẫn tính là thông minh, cũng không nói thẳng muốn Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, ông định dùng loại phương pháp này đánh lên quan hệ với Triệu lão trước.

Quả nhiên nghe được lời này, lòng của Triệu lão có chút động, nếu thật sự như thế thì có thể thay Cảnh Nhân tiết kiệm chút phí.

“Ta có thể suy xét một chút.” Ngăn chặn chút động tâm kia, Triệu lão nhàn nhạt cười, sao ông không biết ý nghĩ của Quân nhị gia? Loại chuyện này không thể tùy tiện đồng ý.

Nhưng nghe được lời ông ta nói như vậy, Quân nhị gia khẽ thở phào, có thể suy xét cũng chính là còn có hi vọng.

Lúc sau một số đề tài cũng hời hợt, Triệu lão vẫn nhàn nhạt cười, cũng không như Quân nhị gia dự đoán dùng lời nói kéo đến Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.

Quân nhị gia thầm mắng một câu cáo già, trong lòng không khỏi có chút thất vọng……

Lúc này, trong Bảo Đỉnh huy hoàng, theo thời gian trôi đi, linh hồn lực màu u lam trước mặt đã dần ổn định, lúc này, Quân Thanh Vũ lại liên tục thất bại tám lần, tám lần nói nhiều thật ra cũng không nhiều, bởi vì Vô Đạo lão nhân cũng không nghĩ đến nàng có thể thành công ở trong lần mười.

Bởi vậy, lúc mùi thơm nồng của dược tỏa ra, Vô Đạo lão nhân kinh ngạc mở to hai mắt, nàng lại luyện thành công Trận Trị Liệu ở lần thứ chín? Phải biết rằng dù là biến thái ở mấy ngàn năm trước kia cũng phải dung đến lần thứ mười hai.

“Tiểu chủ nhân, ngươi thật đúng là một biến thái!”

Nhìn Quân Thanh Vũ thu lại Trận Trị Liệu, Vô Đạo lão nhân cười khổ một tiếng: “Ngươi đã trở thành Luyện Trận Sư nhất cấp, bây giờ có thể mở ra cửa thứ nhất của Chu Tước Bảo Đỉnh.”

“Cửa?”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra, nàng theo ngón tay Vô Đạo lão nhân chỉ nhìn cửa lớn màu đỏ cách đó không xa.

“Tiểu chủ nhân, đây chsinh là cửa Chu Tước, chìa khóa mở cửa này chính là trận pháp nhất cấp, đương nhiên không phải trận pháp nào cũng đều có thể, chỉ có trận pháp do chủ của Chu Tước Bảo Đỉnh luyện chế mới có thể dùng, ha ha, ta cũng rất tò mò trong cửa Chu Tước trong truyền thuyết rốt cuộc có thứ gì.”

Vô Đạo lão nhân mặt đầy hưng phấn, ông bảo vệ Chu Tước Bảo Đỉnh ngần ấy năm, rốt cuộc có thể biết rốt cuộc cửa Chu Tước là cái dạng gì, bình thường ông cũng không phải là không hỏi qua Chu Tước đại nhân, nhưng Chu Tước đại nhân cũng không nói cái gì cho ông.

Khẽ nhíu mày lại, Quân Thanh Vũ chỉ chạy về phía cửa Chu Tước, nàng đặt từng dược liệu ở phía trước cửa, dựa theo phương pháp luyện chế trận pháp vừa rồi bắt đầu tiếp tục luyện chế……

Ở dưới ngọn lửa màu u lam, cửa tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt, dưới ánh mắt của hai người kéo ra một khe hở, rồi sau đó từ từ mở ra……

Trong cửa có một cánh cửa khác, trừ cái đó ra thì chỉ có một túi nhỏ bằng bàn tay treo trên mặt tường.

“Túi Càn Khôn?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ đặt ở trên túi, kinh ngạc nói: “Bên trong cánh cửa Chu Tước có được lại là túi Càn Khôn?”

“Túi Càn Khôn? Loại rác rưởi này sao có thể ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh? Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là túi Càn Khôn chứa đựng lượng vô hạn trong truyền thuyết, hơn nữa có thể là một thế giới chứa được vạn vật.”

Vô Đạo lão nhân kích động, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm túi Càn Khôn Vạn Vật, hâm mộ nói: “Tuy trong đại lục chỉ cần người có chút thân phận thì sẽ có được túi Càn Khôn chứa đựng vật phẩm, nhưng loại đồ vật như túi Càn Khôn Vạn Vật này ta vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên, có nó, sau này hành tẩu đại lục, ngươi không cần phải lo lắng bảo vật không chỗ để.”

Treo túi Càn Khôn Vạn Vật ở bên hông, Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn cánh cửa phía sau: “Bên trong cánh piến cửa này sẽ có gì đây?”

“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân cười cười: “Muốn mở cách cửa ở phía sau kia ra, yêu cầu chờ trình độ Luyện Trận Sư của ngươi tăng đến nhị cấp.”

“Nhị cấp……” Quân Thanh Vũ nhìn cửa màu đỏ đang đóng chặt, khẽ cong khóe môi lên: “Rất nhanh sẽ đến thôi, sư phụ, bây giờ con đi giúp mập mạp trị liệu thương thế trước.”

Vô Đạo lão nhân ngẩn ra, cười khổ lắc đầu: “Tiểu chủ nhân, ngươi và ta có quan hệ chủ nô, không thể xưng hô như thế, ngươi gọi ta là Vô Đạo là được.”

Chỉ là khi ông nói xong lời này, Quân Thanh Vũ đã biến mất……

Đường từ sau núi đi thông đến hậu viện trùng hợp bị ngăn cách bởi một con sông, nếu muốn đi đến nơi ở của Quân béo, cần phải đi vòng qua viện.

Lúc này, Quân Thanh Vũ đi trên đường nhỏ đến trước đại sảnh, đột nhiên đụng phải Quân Nhất Phàm đang vội vàng đi đến.

Vì nàng đang ở trầm tư, mà tốc độ của đối phương lại quá nhanh, cho nên hai bên đâm vào nhau thật mạnh, Quân Nhất Phàm không kịp phòng bị lui về phía sau hai bước, sau khi trông thấy dám can đảm đụng phải mình chính là Quân Thanh Vũ, không nhịn được tức giận.

“Quân Thanh Vũ, ngươi đi đường không có mắt sao?”

Khẽ nhíu mày lại, Quân Thanh Vũ nhớ đến thương thế của mập mạp, vốn không nghĩ để ý đến hắn, nhưng nếu đối phương có thể dễ dàng buông tha cho nàng, vậy hắn sẽ không phải là Quân Nhất Phàm ăn chơi trác táng.

“Nếu ngươi đụng phải ta thì thôi, chỉ là hôm nay Quân gia ta có khách, lấy trạng thái ngươi không có mắt, vạn nhất đụng vào khách quý, ai chịu nổi trách nhiệm này? Hay là nói ngươi là cố ý đến đây, muốn nhập vào mắt của khách quý?”

Quân Thanh Vũ nhìn hắn, một cái nhìn này chứa tia coi thường và lạnh lẽo, cũng hoàn toàn khiến Quân Nhất Phàm tức giận.

“Quân Thanh Vũ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, va vào khách quý, Quân gia cũng không bảo vệ được ngươi! Đến lúc đó chỉ có thể giao ngươi ra tùy ý xử trí!”

Giờ phút này, Quân nhị gia đang nói chuyện với Triệu lão nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Lại là phế vật tam đệ để lại kia! Triệu lão, chúng ta không cần phải xen vào hắn, tiếp tục đề tài vừa rồi đi.”

“A.”

Triệu lão tùy tiện lên tiếng, trong lúc lơ đãng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa, khi trông thấy bóng dáng mảnh khảnh dưới ánh mặt trời kia, chỉ một thoáng ngây ngẩn cả người……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi