VÕ THÁNH DIỆP HI HÒA

"Năm...Năm trăm tỷ?"

Nghe xong lời này, nhóm quản lý cấp cao người Nhật suýt chút nữa hộc máu!

Lúc trước, Diệp Hi Hòa yêu cầu một trăm tỷ đã quá lắm rồi. Bây giờ hắn lại đòi thêm năm trăm tỷ. Vậy chẳng phải tổng cộng là sáu trăm tỷ sao?

Bọn họ thực sự nghĩ rằng người Nhật mở ngân hàng ư?

Nhưng lúc này bọn họ không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

May mà bọn họ đều là người có chuyên môn. Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã viết từng hợp đồng chuyển nhượng tài sản giao cho Diệp Hi Hòa.

"Diệp thiếu, đây là tài sản trước đây của nhà họ Diệp. Hiện tại mọi thứ đều được trả lại cho chủ nhân ban đầu còn về yêu cầu của ngài, chúng tôi cũng đã lan truyền qua tất cả các kênh tiếng Nhật. Về việc cấp trên có nghe được hay không và phản ứng ra sao thì chúng tôi không biết."

"Rất tốt, hiện tại mấy người có thể đi chết được rồi."

Nói xong, Diệp Hi Hòa biến tất cả những người quản lý cấp cao người Nhật này thành sương máu.

Đáng tiếc cho những người quản lý cấp cao người Nhật này cứ tưởng nghe theo lời của Diệp Hi Hòa thì sẽ có cơ hội sống sót nhưng không ngờ rằng họ cũng sẽ chết...

Lúc này, trong tập đoàn Anh Đào khổng lồ chỉ còn lại tám nhân viên bảo vệ Nhật Bản nhưng Diệp Hi Hòa cũng đánh chết tất cả bọn họ và biến họ thành cát bụi.

Thấy vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sợ hãi nhưng ông †a cũng được khuyến khích, cảm thấy không hổ là thiếu gia của nhà họ Diệp. Có hẳn ở đây, sự kiên trì suốt ba năm qua của ông ta cuối cùng cũng có lý...

"Chú Liễu, chú đã xem hết những hợp đồng này rồi. Tài sản của nhà họ Diệp đã được lấy lại hết rồi."

Diệp Hi Hòa nhận lại những hợp đồng đó và nói với Liễu Thành Chí: "Sau này, cháu vẫn sẽ giao tất cả sản nghiệp lại cho chú. Chú vẫn là tổng giám đốc của cháu, chú có thể tự tin và mạnh dạn làm việc. Nếu như chú gặp phải phiên toái gì không thể giải quyết được thì chú có thể nói với cháu bất cứ lúc nào."

Nghe vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sửng sốt và lập tức rơi nước mắt: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi! Nhưng...Dù tôi có muốn phục vụ ngài thì bây giờ tôi cũng không thể làm gì được..."

"Tôi đã bị tàn tật nửa thân và mù một mắt. Làm sao. tôi còn có thể làm tổng giám đốc được nữa? Tôi..."

"Chuyện này không thành vấn đề, cháu có thể giúp. chú chữa lành vết thương chỉ trong phút chốc. Chú không cần lo lắng điều này, chú chỉ cân dũng cảm và giúp cháu khôi phục lại vinh quang của nhà họ Diệp là được."

Diệp Hi Hòa bình tình nói. "Chữa...Chữa khỏi?" Liễu Thành Chí lại ngơ ngác!

Ông ta không thể tin nổi rằng mình bị tàn tật bao lâu như thế mà vẫn có thể trở thành người bình thường. Diệp thiếu nói rằng có thể chữa khỏi cho ông ta?

"Ừm, chúng ta rời khỏi đây trước đã và đến nhà của chú. Cháu sẽ chữa bệnh cho chú và ăn nhanh trên đường đi, như vậy được chứ?”

Diệp Hi Hòa cười nói.

Kể từ khi trở lại Tân Hải, hắn chưa được ăn một bữa ngon nào. Vì thế, hắn cảm thấy nói chuyện xưa với Liễu Thành Chí cũng không tồi.

"Không, không có vấn đề gì! Diệp thiếu, mời!"

Làm sao Liễu Thành Chí dám từ chối, thật ra ông ta cũng mong muốn thiếu gia của ân nhân cũ có thể tới nhà ông ta dùng bữa nhưng ông ta chỉ sợ bản thân bị ghét bỏ...

Ngay khi Diệp Hi Hòa chuẩn bị rời đi cùng với Liễu Thành Chí, đột nhiên không khí có thay đổi. Sau đó, Mikami Yua - người có kỹ năng thể chất mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện.

Cô ta liếc nhìn sương máu Nhật Bản trên mặt đất, sau đó lập tức quỳ xuống đầy vẻ sợ hãi trước Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, thuộc hạ bất tài, không phát hiện ra những người này định hãm hại ngài. Xin ngài hãy trừng phạt tôi!"

Sắc mặt của Diệp Hi Hòa vô cảm, hắn cảm thấy. người phụ nữ này đúng là một kẻ phế vật. Cô ta còn tự nhận mình là một người giỏi tìm hiểu tin tức nhưng cuối cùng tất cả mọi người bị giết chết hết rồi thì cô ta mới tới!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi