VÔ THANH HÍ 1938

Trong trận oanh tạc Quảng Châu, có không ít kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vì vậy sau oanh tạc nhiệm vụ đầu tiên của cục cảnh sát chính là đi truy lùng bọn trộm cướp này. Hôm nay, Bạch Văn Thao vừa đến cục cảnh sát thì thấy mọi người đều đang lĩnh súng ở kho vũ khí, thì ra họ vừa nhận được tin báo phát hiện một nhóm cướp mượn danh kháng Nhật xuất hiện gần núi Trà Sơn, Bạch Văn Thao gật đầu, cũng vào mặc giáp chống đạn và lĩnh súng chuẩn bị xuất phát.

“Lý Quốc Cường đâu rồi?” đột nhiên Bạch Văn Thao nhận thấy đội ngũ thiếu một người.

“Lão ấy á? Từ sau hôm ngừng bắn chưa thấy lão đâu.” Đại Bằng thở dài, “Có khi chết…”

“Thôi, đừng nói lung tung!” Tế Vinh ngắt lời, tuy bình thường Lý Quốc Cường hay hiếp đáp bọn họ nhưng sống chết là chuyện hệ trọng, không thể phán bừa được, “Có khi bị Văn Thao chiếm chức lão không chịu được nên bỏ việc thì sao.”

Bạch Văn Thao vừa chỉnh trang vừa nói, “Thôi bỏ đi, hy vọng lão không sao. Chúng ta đi thôi!”

Năm 1938, Trà Sơn vẫn thuộc địa phận giáp ranh giữa Quảng Châu và Phiên Ngung, liên hợp với bốn ngọn núi cạnh đó là Tung Sơn, Hắc Sơn, Tượng Cương Sơn, Phượng Hoàng Sơn trở thành một khu rừng rậm hết sức âm u, nếu không có tin tức về vị trí chính xác thì hoàn toàn không thể tìm được hang ổ bọn cướp trong khu vực này. Nguồn tin bọn Bạch Văn Thao nhận được lần này khá tin cậy, vì vậy bọn họ vào núi không lâu đã phát hiện ra một dãy nhà gạch mới dựng nằm thấp thoáng giữa rừng cây.

Vài người trong nhóm Bạch Văn Thao leo lên một cây đại thụ, xác nhận số người trong nhà rồi ra hiệu báo cho những người còn lại. Sau đó mỗi người được phân công tản ra bao vây gian nhà, sau một tiếng hiệu lệnh, tất cả ập tới từ mọi phía, kế đó là một tràng tiếng súng vang lên, họ nhanh chóng giam được bọn cướp trong nhà.

Không ai ngờ rằng một tên trong số chúng đột nhiên vùng lao ra như phát điên, bị trúng mấy phát đạn nhưng hắn ta vẫn nổ súng loạn xạ, Bạch Văn Thao liền nhảy từ cành cây xuống đốn ngã hắn rồi khống chế bắt hắn đứng chắn phía trước mình, đỡ thay mình loạt đạn bắn ra từ trong nhà. Đến khi thoáng nghe được tiếng kẹt súng vì hết đạn, hắn mới đẩy cái xác ra rồi vung tay gọi mọi người cùng xông vào.

“Lý Quốc Cường à?!” đến khi trông rõ mặt kẻ vừa nổ súng bắn mình từ trong nhà chính là Lý Quốc Cường, Bạch Văn Thao mới kinh ngạc kêu lên, “Anh điên rồi à! Không làm cảnh sát lại đi ăn cướp?!”

“Tao thích cướp thì tao cướp! Thằng con hoang như mày quyền gì mà quản tao!” Lý Quốc Cường vừa hét vừa hô đồng bọn bắn tiếp, nhưng những tên còn lại thấy thắng bại đã rõ nên đều buông súng xuống, “Bắn đi! Chúng mày phản tao à?! Tao bảo chúng mày bắn cơ mà!”

“Giải bọn họ đi!” Bạch Văn Thao không muốn đôi co với hắn nữa, chỉ lo ra lệnh cho mọi người.

“Bạch Văn Thao! Mày đừng tưởng bám được Đường Thập Nhất thì giỏi lắm! Thằng tội đồ chó chết Đường Thập Nhất! Quân Hán gian! Sớm muộn gì chúng mày cũng chết! Chúng mày sẽ chết không toàn thây, chết không có chỗ chôn!”

“Khỏe quá nhỉ, ăn đòn chưa đủ à!” Tế Vinh liền thụi một cú vào bụng Lý Quốc Cường.

“Thôi đi thôi đi, giải họ về đi.” Bạch Văn Thao ngăn Tế Vinh đánh tiếp, sau đó các thủ tục thẩm vấn bắt đầu tiến hành. Nhóm này đều là bọn lưu manh vặt, bị Lý Quốc Cường xúi bẩy rằng “thời loạn là cơ hội phát tài” nên mới sinh ra ý tưởng phát tài trên quốc nạn. Vì thế ngoài Lý Quốc Cường vẫn hùng hổ chống cự ra, mọi việc cũng không vất vả lắm.

Vậy mà đến giờ tan tầm, Bạch Văn Thao cũng phải lê bước về nhà trong trạng thái hết sức mệt mỏi. Từ khi được thăng chức Bạch Văn Thao được chuyển lên ở tầng trên trong ký túc xá, vì thế lên đến tầng hai mọi người cùng giơ tay chào hắn, sau đó chỉ còn mình hắn chậm chạp leo lên tầng ba. Bóng đèn hành lang đã vỡ trong trận oanh tạc, chưa ai có thì giờ lắp lại, đèn đường bên dưới thì chớp tắt lập lòe, Bạch Văn Thao thở dài, hắn đứng lại cạnh cửa sổ ở sàn chiếu nghỉ, rút một điếu thuốc ra hút.

Thực lòng hắn không hề để tâm đến việc Lý Quốc Cường chửi hắn trèo cao, dựa vào Đường Thập Nhất để thăng tiến, nhưng… gã nói đúng, Đường Thập Nhất chắc chắn là làm Hán gian rồi, hôm qua cậu ta vừa bàn chuyện hợp tác với người Nhật, hôm nay thì lại đi thuyết phục các ông chủ khác trở lại kinh doanh cho quân Nhật, bất kể cuộc chiến kết thúc ra sao chuyện này cũng không thay đổi được nữa.

Bạch Văn Thao nghĩ, hắn không thể để Đường Thập Nhất phải chịu kết cục như một kẻ “tội đồ” được.

Dụi tắt điếu thuốc, Bạch Văn Thao đưa cả hai tay lên vò tóc rồi tiếp tục leo lên tầng, đến cửa phòng, đang định cắm chìa vào ổ thì hắn nhận ra cửa không khóa, thử vặn tay nắm thì cửa mở luôn. Hắn nhíu mày, thận trọng đứng ngoài đẩy cửa ra rồi tập trung quan sát căn phòng tối om.

“Tôi đây, đừng lo.”

Giọng Đường Thập Nhất vang lên trong bóng tối, Bạch Văn Thao thở phào rồi đi vào bật đèn, “Sao không bật đèn lên?”

“Không cần thì bật làm gì.” Đường Thập Nhất ngồi cúi mặt trên ghế, hắn mặc bộ đồ tây xanh ngọc rất thời thượng, nhưng hình như có máu dính trên áo.

Bạch Văn Thao vội bước tới trước mặt hắn, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, không phải máu tôi đâu.” Đường Thập Nhất ngẩng lên nhìn Bạch Văn Thao rồi cười mệt mỏi, “Hôm nay tôi vừa giết người.”

“… Thập Nhất gia mà giết người chắc người đó có lý do phải chết rồi.” Bạch Văn Thao ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đưa tay xoa nắn cánh tay hắn, “Nể mặt kể cho tôi được không?”

“Tôi nhận lời với bọn Nhật, trong vòng hai tháng tôi sẽ hồi sinh mọi ngành kinh doanh, kể cả bán thuốc phiện.” Đường Thập Nhất đáp bằng giọng bình thản, đầy lý trí, “Thuốc phiện thì tôi làm được, nhưng những ngành kia không thể dựa vào một mình tôi. Vì thế hôm nay tôi mời mấy ông chủ đó đến ăn tiệc, tôi định thuyết phục họ nhưng họ không chịu hợp tác với Nhật, lại còn định tính sổ với tôi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành giết gà dọa khỉ.”

“Ừ.” Bạch Văn Thao vừa nghe vừa tiếp tục xoa tay hắn, càng lúc càng mạnh hơn, cũng chậm rãi hơn, rốt cuộc bàn tay hắn dừng lại trên vai Đường Thập Nhất… cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của Đường Thập Nhất.

“Tôi giết ông chủ Tiền, ông ta hơn sáu mươi rồi, không có con cái, nhà thực ra cũng buôn bán nhỏ thôi, vợ ông ta mới ngoài năm mươi nhưng bệnh triền miên, chắc cũng không sống được mấy năm nữa.” Đường Thập Nhất vẫn cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng càng nói nhiều lời hắn càng như vụn vỡ thành từng mảnh, hắn gục đầu xuống, siết chặt bàn tay Bạch Văn Thao để giữ mình khỏi cơn run, “Vì thế… vì thế ông ta là lựa chọn tốt nhất… tôi bắn cũng không tồi đâu… tôi bắn một phát là ông ta chết, không phải đau lâu…”

“Cậu sai rồi.” Bạch Văn Thao ngắt lời hắn, hắn nâng mặt Đường Thập Nhất lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Kể cả là thế, cậu vẫn làm sai rồi.”

“… tôi biết là không nên tìm Bạch tiên sinh an ủi mà.” Đường Thập Nhất bật cười, nụ cười lẫn trong hai dòng nước mắt, hắn khóc mà hai vai run lên bần bật, “Anh nói phải, dù viện bao nhiêu lý do tôi cũng sai rồi, tôi sai ngay từ đầu… không có lý do gì để biện hộ cho việc giết người…”

Bạch Văn Thao kéo hắn ngã vào lòng mình, “Cậu đã nghe câu chuyện này chưa? Có hai đường ray, một bên có mười người bị trói vào, bên kia có một người bị trói, một cái xe lửa đang chạy thẳng về phía mười người, còn trong tay cậu có dụng cụ bẻ ghi để xe lửa chạy sang đường ray chỉ trói một người, vậy cậu có làm không? Nếu cậu bỏ mặc thì mười người chết không liên quan gì đến cậu, đâu phải cậu bắt xe lửa lao đến; nhưng nếu cậu bẻ ghi thì mười người được cứu, còn một người chết là do cậu. Dưới tình huống đó cậu có làm không? Ai khác thì tôi không biết, nhưng là tôi thì tôi sẽ hành động như cậu, tôi sẽ chọn cứu nhiều mạng sống hơn.”

Đường Thập Nhất vẫn còn khóc, nhưng hắn cũng lại mỉm cười, hắn víu một tay lên lưng Bạch Văn Thao rồi hít mũi, nói, “Thập lang, anh sẽ không để tôi gánh tội lỗi một mình chứ?”

“Thập Nhất gia, cậu lại muốn sai bảo gì nào?” Bạch Văn Thao thấy hắn chịu nói đùa thì biết rằng hắn đã vượt qua được.

“Giúp tôi đến Đại Liên một chuyến.” Đường Thập Nhất ngồi thẳng lên, móc khăn tay ra lau mặt rồi nói tiếp, “Ngoài tôi còn có một kẻ tên Trần Tư Tề muốn bán thuốc phiện cho bọn Nhật, tôi đã điều tra rồi, hắn chủ yếu lấy cao thuốc phiện từ Đông Nam Á, chi phí vận chuyển đường thủy rẻ lắm, chỉ có hàng từ Đại Liên mới đấu lại được hắn.”

“Từ Đại Liên đến Quảng Châu là xuyên qua cả Trung Quốc rồi đấy!” Bạch Văn Thao nhíu mày, “Đường xá xa xôi như thế, thuốc phiện có về đến nơi thì hắn cũng thống trị cả Quảng Châu mất rồi.”

“Trước mắt tôi sẽ lấy ít hàng từ chợ đen, sau đó là hồng phiến (*), rồi mở một số tiệm rẻ tiền hơn, dân nghiện hầu hết là người nghèo, Trần Tư Tề càng bán hàng tốt họ càng không dám mua. Nhưng cũng không được bao lâu đâu, vì thế trong một tháng anh phải trở lại.” Đường Thập Nhất đột nhiên nhào tới ôm ghì lấy Bạch Văn Thao rồi nói gằn từng chữ, “Nhất định anh phải trở lại!”

Bạch Văn Thao vỗ lưng hắn, cười đáp, “Tuân lệnh!”

Trước khi đi Đại Liên, giữa đêm Bạch Văn Thao vẫn đến tìm Chu Truyền Hi, hắn dặn ông ta những ngày này phải theo sát Đường Thập Nhất, Trần Tư Tề là Hoa kiều, hắn ta có ít nhiều thế lực trong xã hội đen nên tuyệt đối không thể để Đường Thập Nhất bị ám sát. Chu Truyền Hi phải vỗ ngực thề thốt nếu để Đường Thập Nhất bị hư hao một sợi tóc ông ta sẽ tự tử tạ tội, Bạch Văn Thao mới yên tâm ra đi.

Chuyến đi của Bạch Văn Thao thôi thì phiêu lưu không phải kể, trong khi hai người trời Nam đất Bắc, Đường Thập Nhất ngoài luôn sống trong tâm trạng lo lắng bất an còn thường thường bị các phần tử ái quốc từ đâu xuất hiện chọi trứng gà, gạch đá, có người còn cố tình xúc phạm hắn; may còn có Chu Truyền Hi bảo vệ. Mỗi lần như vậy, chỉ cần không kinh động đến quân Nhật Đường Thập Nhất đều nhịn cho qua, hắn còn phải “giúp” các cửa hàng ở Quảng Châu khai trương trở lại nên luôn cố tránh gây thêm rắc rối.

Một tháng sau, hầu hết cửa tiệm trên những con đường lớn của Quảng Châu đã mở cửa trở lại, đường nhỏ thì bắt đầu lác đác thấy người bán hàng rong, bày sạp vỉa hè, còn món thuốc phiện mà quân Nhật quan tâm nhất thì khỏi phải kể, Đường Thập Nhất như đi guốc trong bụng dân nghiện, đã vậy lại không tiếc bỏ vốn đầu tư nên chỉ trong vòng nửa tháng hắn đã thu về không ít. Đương nhiên là Tanaka Takao cực kỳ sung sướng, ông ta đuổi thẳng gã Trần Tư Tề kia đi, bảo hắn ta chớ có quấy rối “trật tự thị trường”, Trần Tư Tề chỉ còn biết cắn răng chạy về Hồng Kông buôn thuốc phiện.

Một tháng mười ngày sau, rốt cuộc Bạch Văn Thao trở lại. Nhận được điện thoại Đường Thập Nhất lập tức đến bến tàu Thiên Tự, đến nơi thì thấy Bạch Văn Thao đang chỉ huy công nhân dỡ thuốc phiện từ tàu lên bờ, có chừng chục người cầm súng đứng gác xung quanh, Đường Thập Nhất nhận ra đó là bọn Ác Hổ.

“Bạch Văn Thao!”

Đường Thập Nhất chạy đến sát gần mới dừng lại rồi chộp lấy Bạch Văn Thao, ngắm nghía từ đầu đến chân hắn một phen, lại bắt hắn xoay một vòng, Bạch Văn Thao cười nói, “Thôi thôi, không thiếu miếng thịt nào cả, còn đầy đủ hết đây!”

“Thế là tốt rồi.” Đường Thập Nhất cũng không hỏi vì sao hắn về trễ mười ngày, hắn nhìn Bạch Văn Thao chăm chú rồi lại nói, “Về được là tốt rồi.”

“Ừ.” Bạch Văn Thao gật đầu, “Tôi về rồi đây.” Nói rồi hắn ngả đầu sang bắt chuyện với Chu Truyền Hi đứng sau Đường Thập Nhất, “Chào tiểu đoàn trưởng Chu!”

“Ha!” Chu Truyền Hi giả bộ giận thụi cho hắn một đấm.

Sau khi Bạch Văn Thao khơi thông con đường từ Đại Liên đến Quảng Châu, nguồn cung thuốc phiện coi như ổn định, như lời hứa trước đây, Đường Thập Nhất bắt tay với quân Nhật mở yên quán “Phúc Nguyên Đường”, kèm theo đó là ba mươi đại lý nhỏ đồng loạt được khai trương.

Ngày khai trương, Đường Thập Nhất mời Tanaka Takao cùng hắn tới trụ sở tại công viên Việt Tú cắt băng khánh thành, phóng viên mấy tòa báo và một số khán giả cũng được mời đến góp vui, khung cảnh sôi nổi rất giống một buổi kỷ niệm hợp tác làm ăn kết hợp hoạt động từ thiện tốt đẹp. Bạch Văn Thao dẫn một đội cảnh sát đến, danh nghĩa là giữ trật tự, thực ra là để bảo vệ Đường Thập Nhất.

Lúc đội múa lân biểu diễn, đột nhiên con sư tử dẫn đầu nhảy đến trước mặt Đường Thập Nhất, cái miệng bằng giấy bồi phì ra mấy lá rau diếp vào hắn, Tanaka Takao kinh ngạc tưởng có chuyện gì thì Đường Thập Nhất đã cười giải thích đây là phong tục của Quảng Châu, rau diếp ngụ ý “phát tài”, không phải chuyện xui xẻo gì cả, Tanaka Takao mới yên tâm ngồi lại xem tiếp.

Bạch Văn Thao lách qua đám đông, tới đứng cạnh Đường Thập Nhất rồi cúi xuống nói với hắn rằng màn diễn đang kéo dài hơn dự tính, Đường Thập Nhất đang định nói gì thì đột nhiên phần đuôi con sư tử vừa xong bị hất tung lên, liền sau đó võ sư giữ đuôi nhảy vọt về phía Đường Thập Nhất và rút con dao găm ra nhằm thẳng vào ngực hắn!

Bạch Văn Thao nhanh chóng phản ứng, hắn chộp được cánh tay người nọ, quăng hắn ta ngã xuống, cùng lúc Chu Truyền Hi lao đến gạt phăng con dao khỏi tay hắn. Về lý thì người nọ coi như đã bị khống chế nhưng đột nhiên Bạch Văn Thao lồng lên lao vào đấm đá hắn ta như điên, đánh đến khi mặt mũi hắn ta bê bết máu, răng rụng rời mấy cái, bấy giờ Đường Thập Nhất lên tiếng ngăn lại hắn mới chịu dừng tay.

“Nực cười thật! Dám gây chuyện ở Phúc Nguyên Đường! Tao chỉ huy ở đây đấy, mày tưởng tao chết rồi à! Cho mày về cục rồi tao sẽ dần mày ra bã!” Bạch Văn Thao lại tát cho người nọ hai cái nữa rồi mới quẳng hắn ta cho cấp dưới, đoạn hắn quay sang vái chào Tanaka Takao, “Đại tá Tanaka, Thập Nhất gia, thật là ngại quá, làm kinh động đến các ngài rồi. Tôi sẽ bắt hết bọn này về dạy dỗ cẩn thận, nhất định không để chuyện thế này xảy ra nữa đâu.”

Tanaka Takao cau mày nhìn chăm chăm Bạch Văn Thao hồi lâu rồi mới quay sang bảo Đường Thập Nhất, “Đường lão gia, tên này đến ám sát anh, tùy anh muốn xử thế nào thì xử.”

“Vậy đương nhiên phải để cảnh sát bắt chúng đi rồi, Đường Thập Nhất tôi không lạm dụng quyền riêng đâu.” Đường Thập Nhất giơ tay, “Bạch cảnh quan, anh giải chúng đi đi.”

“Vâng!” Bạch Văn Thao lập tức quay lại hô cấp dưới bắt cả đoàn múa lân lại, lý do là phải tra xem có đồng phạm khác không, cuối cùng thì đương nhiên là giam vài ngày rồi thả họ đi cả.

Chu Truyền Hi không thể hiểu nổi vì sao Bạch Văn Thao lại thả họ ra, Bạch Văn Thao đáp rằng, “Họ chẳng qua là được người ta trả tiền để ám sát Đường Thập Nhất thôi, họ nghĩ Đường Thập Nhất là Hán gian, tưởng rằng mình đang thay trời hành đạo. Tôi bảo bọn họ có giỏi các anh đi làm du kích giết bọn Nhật ấy, giết một Đường Thập Nhất rồi sẽ lại có Trương Thập Nhị, Lý Thập Tam. Chỉ có giết sạch bọn Nhật mới không còn ai làm Hán gian nữa, tôi thấy bọn họ cũng không phải phường ngu si không hiểu chuyện, chắc cũng sẽ bình yên được ít lâu.”

“Tôi thấy cậu ra tay thô bạo thế cứ tưởng cậu định đánh chết người cơ đấy!” Chu Truyền Hi chợt ngộ ra, “Ra là cậu định cứu bọn họ.”

“Thời thế này, ai nỡ làm khó người một nhà?” Bạch Văn Thao rót một chén trà phổ nhị mới pha cho Chu Truyền Hi, “Trộm được chút thời gian nhàn hạ, thôi ta nói chuyện lớn lao làm chi, uống trà uống trà đi!”

“Tôi mà được một nửa cái phớt tỉnh của cậu thì tốt.” Chu Truyền Hi nhấp một hớp trà, “Ngày trước tôi đi đánh trận chẳng cần biết địch tốt hay xấu, cứ cấp trên ra lệnh là tôi đánh. Nhưng giờ có phải ngoài mặt trận đâu, toàn đi đánh dân thường, mà lại còn biết thừa họ là người tốt nữa chứ…”

“Thế ông cho là Đường Thập Nhất xấu à?”

“Ấy cũng không phải, nhưng mà… cũng không biết nói thế nào.” Chu Truyền Hi nhìn nhìn Bạch Văn Thao, “Mà nói đi cũng nói lại nhé, sao tự nhiên cậu tốt với tư lệnh thế hả? Đúng là cậu ta giúp cậu thật nhưng cậu cũng trả ơn nhiều lắm rồi mà.”

“Anh em mà, ai đi so bì thiệt hơn làm chi!” Bạch Văn Thao nghĩ chớ hù dọa Chu Truyền Hi thì hơn.

“Tôi là tôi tính đấy, anh em ruột thì cũng phải rạch ròi! Cậu còn nợ tôi một viên đạn đấy!”

“Ô hay nhỉ, sao tự dưng lại lôi chuyện cũ ra!”

Hai người đang uống trà tán chuyện thì một chiếc xe quân đội dừng bánh dưới lầu, rồi mấy tên lính Nhật xuống xe, cùng xông vào quán vây quanh bàn bọn họ.

“Chào Bạch cảnh quan, Chu tiên sinh.” Một tên lính nói bằng giọng cứng nhắc, “Đại tá mời hai người đến Bộ chỉ huy, mời lên xe.”

Bạch Văn Thao và Chu Truyền Hi đưa mắt nhìn nhau, bữa trà vui vẻ thế là hỏng.

=====

(*) Hồng phiến: loại thuốc phiện bị pha tạp nhiều dược chất rẻ tiền.

Và đó là cuộc đời Hán gian của cặp tình nhơn nửa mùa yêu văn nghệ~~~ *hát* nói thiệt trước giờ đọc QT mình hông nhận ra hai bản đã xác định từ khúc này đâu, cứ tưởng phải mãi cuối cuối kia~ ra là giả bộ a giả bộ, làm màu a làm màu =)))) iêu thì quất mọe đi lại còn phải chả vờ trong sáng~~~

Vầng, và còn chả vờ lâu đấy chị êm ạ:”))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi