VÕ THÀNH TI


Dịch Thiên đầy nghi hoặc nhìn Nhị Hạ.
" Ngươi sớm đã biết ta ở trên đó"?
" Người của Lục Thanh Các thính giác đều rất nhạy, nếu không sao có thể ở trong giang hồ thu thập tin tức từ các nơi"?
" Sứ giả Nam Đông! Các người ở cùng 1 phe?" Phích Lịch Châu ngạc nhiên
" Tam hoàng tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Phích Lịch Châu bất ngờ, Dịch Thiên rất thân thiết với 2 vị hoàng tử kia, một khi chuyện hắn giả vờ yếu đuối bị tiết lộ, không những hắn mà vị trong cung hoàng hậu kia cũng mất mạng.

Nhưng Nhị Hạ có vẻ như đã biết được gì đó về cái chết của mẫu thân hắn, hắn không thể bỏ qua cơ hội để biết được sự thật này.
" Các ngươi là người của Phích Lịch Hạn hay Phích Lịch Hoàn?"
" Hừ! Bọn ta là người của ai không quan trọng, sự thật về cái chết của người đó mới là thứ ngài nên quan tâm."
" Người như ngươi ta có thể tin sao?"
" Nếu không tin ngài hỏi nhiều như vậy làm gì? 25 năm rồi, điện hạ lẽ nào không muốn biết tại sao mình lại mồ côi, lẽ nào ngài ngài không muốn biết lí do bấy lâu nay mình luôn bị đối xử bất công à?"
Dịch Thiên nhìn tên nam nhân trước mặt lí lẽ sắc bén, nhưng kiểu ăn nói xấc xược này không khác với Nhất Hạ là bao.

Cộng thêm lần trước nhìn thấy cơ thể hắn ta luôn có cảm giác kì lạ.


Tuy da thịt rất trắng, múi sầu riêng rất đẹp, nhưng trông rất giả, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt thư sinh của Nhị Hạ chút nào.
Mà nhân lúc này Dịch Thiên cũng muốn Phích Lịch Châu giết Nhị Hạ, việc hai người họ đã làm cũng sẽ không lộ ra.

Chỉ là bây giờ hắn có chút tò mò, ruốt cuộc Nhị Hạ biết bao nhiêu về vương tộc Bắc Lịch?
Phích Lịch Châu rất muốn nghe Nhị Hạ kể về chuyện xưa, nhưng Dịch Thiên ở đây khiến hắn dè chừng.
" Tiếp theo là chuyện của hoàng thất Bắc Lịch, e là không hợp để sứ giả biết."
" Chẳng có gì là không hợp cả, dù sao Nhị Hạ cũng theo ta đến đây, chúng ta cùng ở chung 1 chỗ.

Cho dù tam hoàng tử muốn giấu cũng không giấu được."
" Sao hôm nay Dịch đại nhân kỳ lạ như thế, mọi lần ngài đều từ chối việc có liên quan đến ta.

Lẽ nào từ sau đêm đó, ngài đối với ta đã có tình cảm, nên muốn ở đây bảo vệ?"
" Đừng có nói bậy, nếu còn dám làm loạn nữa ta cho ngươi vĩnh viễn không thể mở miệng."
Nhị Hạ nghe thế không nói thêm câu gì, Phích Lịch Châu không muốn bại lộ việc mình có võ công cao, lại không biết thực lực của Dịch Thiên.

Nên không muốn giao chiến, chỉ đành để hắn ở lại nghe Nhị Hạ nói chuyện.
" Bây giờ ngươi có thể khai ra rồi chứ, tại sao lại nói mẫu thân ta chết oan?"

" Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
" Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?"
" Có gan thì ngài giết đi, chỉ là giết ta rồi chẳng còn ai nói cho ngài biết sự thật.

Ngài cũng vĩnh viễn không thể cứu được con tin ở trong cung."
Phích Lịch Châu tức giận, nhưng vẫn không dám giết Nhị Hạ.

Con người này tuy bề ngoài cợt nhả nhưng lòng dạ thâm sâu khó lường.

Cũng khiến Dịch Thiên nhìn bằng con mắt khác.
" Kẻ này cợt nhả, cứng miệng giống tỷ tỷ hắn.

Hay là tam hoàng tử hãy để việc cạy miệng hắn cho hạ quan làm."
" Được thôi! Mời!"
Dịch Thiên ghé sát vào tai Nhị Hạ, nói
" Nếu ngươi không khai sự thật, ta sẽ cho người giam ngươi lại, để ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Nhị Hạ giả vờ sợ hãi, nhưng cho dù Dịch Thiên có nhốt cô ta trong ngục, người đứng đầu Lục Thanh Các cũng có cách thoát ra.

Hơn nữa sự thật này hôm nay cho dù họ không muốn nghe cô cũng phải nói.

Chỉ là trước đó cô muốn trêu chọc bọn chúng một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi