VÕ THÀNH TI


Mặc kệ lời quần thần khuyên can, Phích Lịch Sa vẫn quyết định ban cái chết cho hoàng hậu, điều này khiến Phích Lịch Hoạn bớt đi 1 người giúp sức.

Lúc này Phích Lịch Châu vẫn hôn mê chưa tỉnh, càng khiến hoàng thượng thêm lo lắng, trong lòng không ngừng day dứt ân hận.
Phích Lịch Châu hôn mê suốt 1 tuần mới tỉnh, sau khi hắn tỉnh lại mọi thứ xung quanh đã thay đổi không ít.

Phích Lịch Hạn bị giáng xuống làm dân thường, Phích Lịch Hoạn bị cấm túc.

Hoàng hậu đã chết, hắn lại được hoàng thượng quan tâm hơn trước.

Điều này đối với 1 kẻ đã quen bị ghẻ lạnh như hắn ta không khác gì nắng hạn gặp mưa rào.

Nhưng càng hạnh phúc, sự sợ hãi khi mất đi mọi thứ càng lớn.
Tuy Phích Lịch Hoạn đã mất đi chỗ dựa lớn là hoàng hậu, nhưng thế lực của hắn trong triều không ít, bọn họ ngày đêm dâng tấu xin tội cho nhị hoàng tử.


Lúc này cần đánh 1 đòn phủ đầu lớn, khiến cho hoàng thượng càng thêm chán ghét hắn ta.
Việc cho người lén đến Nam Đông làm loạn là chủ ý của Phích Lịch Hoạn, hắn cũng là người thân thiết nhất với Dịch Thiên.

Nay kế hoạch bại lộ, gần trăm quân tinh nhuệ bị giết.

Phích Lịch Sa không thể không nghi ngờ nhị hoàng tử của mình vì bị phạt, nổi lòng căm thù nên mới cố ý phá hoại kế hoạch.

Nhất là sau khi nghe được Dịch Thiên và hắn ta nói chuyện ở trong phòng, ông ta càng thêm chắc chắn.
Phích Lịch Hoạn bị tước đi mọi chức quyền, điều này có nghĩa là hắn không còn cơ hội làm hoàng đế nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không biết bản thân đã sai ở bước nào để đi đến đường cụt này.
Trong 1 tháng tiếp theo, nhờ sự giúp đỡ của Dịch Thiên và Nhị Hạ, Phích Lịch Châu liên tiếp lập được đại công, được phong làm thái tử.

Hoàng đế cũng ngày càng yếu hơn, chuyện triều chính phần lớn đều do thái tử xử lí.
Hơn 2 tháng ở đây, cũng đã đến lúc phải quay về, trước khi đi, Phích Lịch Châu đã chuẩn bị 1 bữa tiệc để tiễn bọn họ đi, cũng là để cảm tạ vì những chuyện đã qua.

" Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, còn nhớ lần đầu gặp mặt là ở yến tiệc trong cung, lúc đó ta không có thiện cảm với sứ giả 1 chút nào."
" Ta thì lại rất có ấn tượng với ngài đấy, một người mà ngay cả khi bị khinh thường vẫn tươi cười lấy lòng người ta.

Đúng là mặt dày!"
" Nhưng ta lại không biết lí do tại sao sứ giả lại giúp đỡ 1 tên mặt dày như vậy?"
"...!Có lẽ là bởi vì 2 chúng ta giống nhau...!Thực ra cũng có 1 người luôn gọi ta như vậy, một kẻ mặt dày đúng nghĩa."
" Ta đoán người đó là 1 nữ nhân, hơn nữa thân phận rất tôn quý."
" Sao ngài biết?"
" Nếu là 1 nam nhân sao có thể khiến sứ giả nhớ nhung như vậy? Nếu đó là nữ nhân bình thường, ắt hẳn đã bị ngươi cưỡng chế bắt về rồi.

Trước nay ta chưa từng nghe qua sứ giả có thê thiếp hay tình nhân, vậy nên ta đoán nữ nhân này thân phận cao quý, cho dù ngươi muốn cũng không thể động vào."
Dịch Thiên im lặng không khí trở nên căng thẳng, đúng lúc này Nhị Hạ đi tới Phích Lịch Châu liền đổi chủ đề.
" Sau này ngươi vẫn còn quay lại chứ?"
" Chắc chắn rồi, giữa chúng ta không phải vẫn còn chuyện chưa giải quyết sao.

Lần tới ta đến sẽ là lúc làm chính sự, hi vọng thái tử sẽ không quên lời hứa đó."
" Tất nhiên sẽ không quên, ta sẽ luôn chờ c....!ngươi đến."
Hai người nói chuyện có vẻ mờ ám, sau lưng Dịch Thiên có lẽ bọn họ đã ngầm giao dịch gì đó, chỉ là hắn ta không tiện hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi