Mặt trời chiều ngã về phương tây, dưới ánh chiều tà, bóng ba người kéo dài trên mặt đất, thời gian dường như dừng lại tại thời khắc này.
- Tiếp theo các ngươi có dự tính gì không?
Lăng Phong đột nhiên hỏi.
Bàn Tử không nói, nhìn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn về phương xa:
- Tiểu Ma Nữ mặc dù đã đi, nhưng có chút sự tình ta cần phải giải quyết.
- Ta đi cùng ngươi.
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, hắn hiển nhiên biết rõ Tiêu Phàm muốn làm gì.
- Chờ Hoàng gia cùng Tôn gia diệt tộc, ta lại rời đi.
Trong mắt Lăng Phong lóe lên một tia hung ác.
- Lão Đại, ngươi muốn đi?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong gật đầu, vỗ vỗ vai hai người nói:
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, tạm thời ly biệt, sau này sẽ còn có cơ hội gặp lại, ta cũng có một chút sự tình cần phải xử lý.
- Chờ giải quyết sự tình Yến Thành xong, chúng ta đi cùng ngươi. Không phải ngươi không coi chúng ta là huynh đệ đấy chứ.
Bàn Tử tức giận nói, Tiêu Phàm cũng gật đầu.
- Sự tình này chỉ có mình ta có thể giải quyết, có thể làm huynh đệ với các ngươi chính là sự tình may mắn nhất từ trước đến nay của Lăng Phong ta.
Lăng Phong lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Đêm đó, ngân nguyệt treo cao trên chân trời, từng đợt gió mát thổi qua làm dấy lên từng đợt hàn khí lạnh thấu xương.
Đại môn Hoàng gia bị người một cước đạp văng ra, ba bóng người đi tới.
- Ai dám xông vào Hoàng gia ta?
Một tiếng gầm vang lên, vô số bóng người vây quanh lại.
- Tiêu Phàm, ngươi lại còn dám đến chịu chết!
Người Hoàng gia nhận ra ba người, cầm đầu là một tên lão giả áo bào xanh, khí thế Chiến Tông cảnh hiển lộ không chút nghi ngờ.
- Chiến Tông?
Bàn Tử sầm mặt lại, ba người bọn hắn chỉ là Chiến Tông cảnh sơ kỳ mà thôi, khí tức trên người lão giả phát ra làm bọn hắn vô cùng kiêng kị.
Thực lực lão giả này tuyệt đối là Chiến Tông hậu kỳ, thậm chí là Chiến Tông đỉnh phong.
- Xem ra chúng ta còn chưa tới muộn.
Đúng lúc này, phía sau Tiêu Phàm lại có người lên tiếng, chỉ thấy mấy chục bóng người đang trùng trùng điệp điệp đi tới.
Cầm đầu một người, chính là gia chủ Lý gia Lý Trường Hà!
- Lý Trường Hà, ngươi muốn làm gì?
Hoàng gia lão giả biến sắc, Hoàng Trùng Tiêu đã chết, chỉ bằng bọn hắn thì làm sao có thể là đối thủ của Lý Trường Hà?
- Làm cái gì? Hoàng gia cũng đã không cần tồn tại nữa rồi.
Lý Trường Hà cười lạnh, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Mấy vị, chắc hẳn các ngươi không có ý kiến chứ.
- Chiến Tông cảnh trung kỳ trở lên giao cho các ngươi, những người khác lưu cho chúng ta.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, hắn tự nhiên biết kế hoạch của Lý Trường Hà.
Thứ nhất là muốn nịnh nọt mấy người bọn họ, thứ hai chính là diệt Hoàng gia, từ nay về sau, Yến Thành cũng chỉ còn tam đại gia tộc.
- Cứ quyết định như thế.
Lý Trường Hà cười ha ha một tiếng:
- Hoàng lão đầu, chớ phản kháng, sau tối nay, Yến Thành không còn Hoàng gia và Tôn gia, Triệu gia ở bên kia cũng đã xuất thủ.
- Chạy mau!
Sắc mặt Hoàng gia lão giả hoàn toàn thay đổi, thân hình lóe lên chuẩn bị chạy trốn, người Hoàng gia cũng triệt để bạo động lên, lúc này không chạy thì nhất định chỉ có một con đường chết.
Trước đó có Hoàng Trùng Tiêu Chiến Vương cảnh tọa trấn, Hoàng gia như mặt trời ban trưa, nhưng hiện tại đã tan đàn xẻ nghé, người Hoàng gia chỉ có thể biến thành vong hồn dưới đao kiếm.
- Ngươi chạy không được.
Lý Trường Hà cười lạnh, đao mang từ trên người hắn xuất kích, lão giả kia vưa chạy được mấy bước liền đã ngã trên mặt đất, máu tươi trên lưng chảy ra.
- Giết không tha!
Lý Trường Hà quát lên một tiếng, người Lý gia bắt đầu điên cuồng lên.
Cùng lúc đó, ba người Tiêu Phàm tay cầm đao kiếm xông vào phủ đệ Hoàng gia, những nơi đi qua đều là xác chết, bọn họ như tử thần đi thu gom linh hồn của người Hoàng gia.
- Tiểu bối, cho dù có chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng!
Một vị cường giả Chiến Tông cảnh Hoàng gia lao thẳng tới Tiêu Phàm, hiện tại đã cùng đường, chỉ có thể cố gắn kéo theo một cái đệm lưng
- Huyết Sát!
Tiêu Phàm không tránh không lùi, kiếm như cầu vòng chém ra, chân đạp Phiêu Miểu Mê Tung Bộ tránh đi một kích của đối phương, khi đối phương kịp phản ứng thì lưỡi kiếm đã xuyên thủng lồng ngực của hắn.
Nơi xa Lý Trường Hà nhìn thấy một màn này, con ngươi hơi hơi co rụt lại:
- Cũng may không cùng kẻ này làm địch, đến một ngày hắn trưởng thành, trong thiên địa nhất định có một chỗ của hắn.
Giết chóc vô tình vẫn tiếp tục, Hoàng gia không thể ngờ lại có kết cục như hôm nay.
Một lúc lâu sau, phủ đệ Hoàng gia đều là thi thể, tất cả mọi người đều chịu nổi khổ diệt tộc, Lý gia mặc dù cũng tổn thất không ít nhưng Hoàng gia diệt tộc làm cho bọn hắn thu hoạch cũng rất lớn.
Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, đứng ở trung ương một đống thi thể, máu me khắp người, những vết máu này, đại bộ phận đều thuộc về đệ tử Hoàng gia, cũng có số ít là của hắn.
Hai ngày trước Tiêu Phàm câu nói kia vẫn còn vang vọng trong tai đám người Lý gia:
- Hoàng Trùng Tiêu, nếu như hôm nay ta không chết, ta nhất định sẽ không tha cho Hoàng gia ngươi!
Giờ phút này, lời nói Tiêu Phàm rốt cục linh nghiệm, Hoàng gia trên dưới hơn một ngàn người, không một ai còn sống, thậm chí ngay cả gà chó đều bị diệt sạch.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn đại sảnh linh đường của Hoàng gia, ánh mắt không mang theo bất cứ tia cảm tình nào.
- Lão Tam, tiếp lấy.
Bàn Tử đưa một bó đuốc đến trước mặt Tiêu Phàm, không bao lâu, Hoàng gia phủ đệ tràn ngập mùi dầu hỏa.
Tiêu Phàm tiếp nhận bó đuốc, tiện tay ném đi, quay người liền đi ra ngoài cửa, phía sau hắn trong nháy mắt lửa đã hừng hực cháy, sau vài giây, Hoàng gia lúc này đã trở thành một biển lửa.
Tu sĩ bốn phía chạy đến thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh, khi ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm thì không khỏi run lên một cái.
- Đây chính là kết quả đắc tội với Tiêu Phàm, nếu Hoàng Trùng Tiêu ở dưới suối vàng mà biết được thì không biết hắn có hối hận ngày đó không dùng một kiếm giết chết Tiêu Phàm hay không.
- Tiêu Phàm cũng quá hung ác, Hoàng Trùng Tiêu đã chết vây mà vẫn muốn giết sạch người Hoàng gia sao?
- Ngươi không biết ngày đó Hoàng Trùng Tiêu ra tấn Tiêu Phàm thảm như thế nào, đổi lại là ta thì cũng sẽ làm như thế, Hoàng gia tự xưng là tứ đại gia tộc, vô cùng cuồng ngạo, hiện tại rốt cục gieo gió gặt bão.
Đối với tiếng nghị luận xung quanh, Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, mang theo bọn Lăng Phong rời đi.
Bên trong một góc tối có hai đạo thân ảnh, sắc mặt khó coi vô cùng, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy khẳng định sẽ nhận ra được, hai người chính là phụ tử Trương Nhiễm và Trương Hi.
- Cha, Hoàng gia diệt tộc rồi, chúng ta làm sao bây giờ?
Trương Hi run run, trong lòng hối hận vô cùng, tại sao mình lại đắc tội với Tiêu Phàm chứ.
- Không thể ở lại Yến Thành được nữa, trước đi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, bằng vào thân phận Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư của ta, muốn đứng vững cũng không khó.
Trương Nhiễm hít sâu một hơi, sau đó trong mắt lóe lên một tia lãnh quang:
- Thù này tạm thời nhớ kỹ, lần sau gặp lại ta nhất định se lấy mạng của hắn.
Phụ tử Trương Nhiễm lặng lẽ rời đi lại không biết, cách đó không xa có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chính là Tiêu U, Tiêu U nhìn thấy hai người rời đi, trong lòng nổi giận mắng: - Hai tên phế vật, ngay cả dũng khí giết chết Tiêu Phàm cũng không có.
- Tiêu Phàm, chờ sau này ta trờ về, ta nhất định để ngươi chết không có chỗ chôn
Tiêu U để lại một câu nói, lặng yên biến mất ở trong màn đêm.
- Lão Tam, hình như không thấy thi thể của Hoàng Thiên Bá.
Sau khi mấy người Tiêu Phàm rời đi, trên đường, Lăng Phong đột nhiên mở miệng nói.
- Hoàng gia đã sớm biết kết cục hôm nay, đoán chừng an bài không ít người rời đi.
Bàn Tử nói ra.
- Ngày tháng còn dài, nếu không gặp lại thì tính ra bọn chúng may mắn.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói, đại bộ phận cường giả Hoàng gia đã chết, mấy người còn lại cũng không thể làm ra sóng gió gì lớn.
MềuSiuBự -
Convert hay dịch ad