Nhìn thấy lợi trảo Phong Lang phá vỡ phòng ngự Thiên Đao Ngô Công, trong mắt Tiêu Phàm vui mừng, trong đầu không khỏi nghĩ tới một bộ phim kiếp trước.
- Thiết Công Kê đấu Ngô Công, thật đúng là có thể.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ nói.
Xoẹt!
Một đạo tiếng vang trầm trầm truyền đến, chỉ thấy Hồn Trảo to lớn của Phong Lang khảm thật sâu vào phần bụng Thiên Đao Ngô Công cũng không có lập tức rút ra.
Mà là dọc theo phần bụng Thiên Đao Ngô Công kéo xuống, phần bụng nguyên bản là nơi Thiên Đao Ngô Công phòng ngự yếu nhất, làm sao có thể chịu đựng được Phong Lang hung ác tàn phá.
Dưới Hồn Trảo, phần bụng Thiên Đao Ngô Công liền tựa như một khối vải rách, bị xé rách ra.
Mảng lớn huyết vũ huy sái rơi xuống, lục phủ ngũ tạng rơi xuống hư không, mưa máu tầm tã rơi xuống một mảnh cổ lâm, đại địa đều bị nhuộm thành huyết sắc.
Trong không khí tràn ngập một cỗ gay mũi tanh hôi, khiến cho người ta buồn nôn.
Phù phù một tiếng, thân thể khổng lồ của Thiên Đao Ngô Công hung hăng đập xuống đất, mảng lớn cổ lâm sụp đổ, mặt đất rung động một cái, bụi bặm đầy trời, loạn thạch bay tứ tung.
Thiên Đao Ngô Công giãy dụa mấy lần, liền rốt cuộc không có bất kỳ âm thanh gì.
Cách đó không xa, Phong Lang máu me khắp người đi đến vị trí đầu Thiên Đao Ngô Công, dùng sức vung lên, trực tiếp phá vỡ đầu Thiên Đao Ngô Công lấy ra một mai tinh thể đen kịt.
- Tiểu Kim.
Phong Lang nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, đem Hồn Tinh Thiên Đao Ngô Công ném cho Tiểu Kim.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, hắn là lần thứ nhất nhìn thấy Phong Lang nịnh nọt người khác.
- Tiểu Lang, móng vuốt này là Hồn Binh gì, làm sao sắc bén như thế?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Phong Lang nói, hắn không biết Phong Lang tên gọi là gì, chỉ là tới nay Tiêu Phàm đều gọi hắn như vậy.
Phong Lang cười nhạt lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ có Tiêu Phàm biết, thứ sắc bén nhất trong tay Phong Lang không phải móng vuốt trên tay hắn, mà là Tiên Thiên Kiếm Thai.
- Đao túc Thiên Đao Ngô Công là vật liệu luyện chế Hồn Binh tốt nhất, không thể bỏ qua.
Nhìn thấy Phong Lang không để ý tới mình, Quan Tiểu Thất cũng không tự chuốc nhục nhã, vội vàng đổi chủ đề.
- Chờ đã!
Đang lúc Quan Tiểu Thất có động tác, Tiêu Phàm đột nhiên kêu to, ngăn ở trước người Quan Tiểu Thất.
Vừa dứt lời, chỉ thấy thi thể Thiên Đao Ngô Công đột nhiên nhanh chóng khô héo, máu tươi kia biến thành một bãi chất lỏng màu đen, một mùi thối nát mục nát truyền đến.
Tiểu Kim thấy thế, tính móc móc yết hầu, chỉ là cái viên Hồn Tinh kia đã bị nó tiêu hao hầu như không còn, làm sao cũng móc không ra.
- Đây là?
Phong Lang rất ít khi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng bị một màn trước mắt khiến cho chấn kinh đến.
- Đây không phải Hồn Thú.
Quan Tiểu Thất lấy lại tinh thần, nhìn thi thể rách nát của Thiên Đao Ngô Công, bất tri bất giác hóa thành một đoạn khô mộc(cây khô).
Phía trên khô mộc có một chút đường vân thần bí, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy.
Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, thần sắc rung động không thôi, trong đầu hắn trong nháy mắt nhớ tới cái gì, chính vì thế nên hắn mới chấn động.
- Tam Ca, ngươi biết đây là thứ gì?
Thần sắc Tiêu Phàm, Quan Tiểu Thất tự nhiên thấy được, nên vội vàng hỏi.
Tiêu Phàm đần độn gật đầu, cũng không nói thêm cái gì. Hắn có tám thành nắm chắc xác định đây là thứ gì, nhưng trong lòng còn ôm một tia may mắn.
Sưu sưu! Sưu sưu!
Cũng đúng lúc này trong bụi cỏ bốn phía truyền đến thanh âm, đó là thanh âm lá cây ma sát, nghe thấy thế mấy người Tiêu Phàm tê cả da đầu.
- Cẩn thận.
Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, một vệt sáng đột nhiên từ trong bụi cỏ bắn ra, xông thẳng vào Quan Tiểu Thất. Tiêu Phàm tay mắt lanh lẹ, một kiếm vung ra, đạo lưu quang kia lập tức bị một kiếm chém làm hai đoạn.
Ngay sau đó, một khối khô mộc rơi trên mặt đất rung động mấy lần liền triệt để mục nát.
- Đây là vật quỷ gì vậy!
Quan Tiểu Thất rùng mình, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một khối cây khô vậy mà suýt chút nữa thì lấy mạng hắn.
- Tiểu Ngũ, mang theo Tiểu Lang cùng Tử Điện Điêu bay lên, trước tiên rời khỏi nơi này!
Tiêu Phàm chưa kịp giải thích. Nếu như trước đó hắn còn hơi nghi hoặc một chút, nhưng hiện tại hắn đã thập phần khẳng định ý nghĩ trong lòng.
- Vậy còn ngươi?
Quan Tiểu Thất khó hiểu nói.
- Tiểu Kim.
Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng.
Tiểu Kim nghe vậy, thân thể đột nhiên quỷ dị bắt đầu biến hóa, trên lưng hồng hộc một tiếng sinh ra một đôi cánh màu vàng.
Một màn này khiến Quan Tiểu Thất nhìn đến mắt trợn tròn, ngược lại là Phong Lang, hắn đã được chứng kiến bản thể Tiểu Kim nên cũng không quá mức chấn kinh.
- Còn lo lắng cái gì.
Tiêu Phàm phẫn nộ quát, hắn xoay người ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, xông thẳng chân trời mà đến.
- A!
Quan Tiểu Thất lấy lại tinh thần, cùng Phong Lang lách mình rơi vào trên lưng Tử Điện Điêu, xông thẳng vào không trung.
Hô hô hô!
Gần như đồng thời, vô số lưu quang trong bụi cỏ xông ra, rơi vào vị trí trước đó của bọn hắn. Tất cả những thứ này phát sinh trong chợp mắt, nếu như chậm một nhịp, mấy người đoán chừng sẽ bị vây kín.
- Cái quái gì thế, sao lại nhiều như vậy?
Quan Tiểu Thất nhìn xuống dưới, lại phát hiện có vô số hắc sắc tiểu ngô công ngọ nguậy tại nơi bọn hắn đứng trước đó.
Hắc sắc tiểu ngô công dài một thước, lít nha lít nhít trong nháy mắt chất đầy vài chục trượng xung quanh, liếc sơ một cái, số lượng nhiều đến mấy chục vạn.
Quỷ dị là trên người hắc sắc tiểu ngô công vậy mà không có bất kỳ Hồn Lực ba động gì, nếu như không phải nhìn bằng mắt thường, căn bản không thấy sự tồn tại của chúng.
- Công tử, đây rốt cục là thứ gì?
Phong Lang nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, hắn cũng khó có thể giấu sự khiếp sợ và hiếu kỳ trong lòng.
- Hồn Điêu Thú!
Tiêu Phàm hít sâu nói ra một câu.
Trong đầu hắn trong nháy mắt hồi tưởng lại đoạn thời gian trước Bắc Lão nói với hắn một ít, Hồn Điêu cấp Tông Sư điêu khắc ra có thể cho chúng từ vật chết biến thành vật sống.
Dạng vật sống này cực kỳ chân thực, có thời điểm thật sự rất giống như tồn tại, bởi vậy bọn chúng trở thành Hồn Điêu Thú.
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Hồn Điêu Sư, bởi vì Hồn Điêu Sư có thể dùng đồ vật điêu khắc để chiến đấu, chỉ cần cung cấp cho Hồn Điêu đầy đủ năng lượng thì mọi thứ đều có thể.
Hồn Thạch không đủ để cung cấp cho năng lượng Hồn Điêu, cho nên bình thường chỉ có thể dùng Thượng Phẩm Hồn Thạch hoặc Hồn Tinh.
Hồn Điêu Sư cường đại như thế sao? Trước đó Tiêu Phàm còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn tin tưởng.
Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu một Hồn Điêu Sư điêu khắc ra hàng vạn Hồn Điêu Thú thì sẽ đáng sợ cỡ nào.
Khó trách trước đó hắn dùng Hồn Lực căn bản không phát hiện ra những tiểu ngô công đó, dù là Thất Giai Thiên Đao Ngô Công cũng đột ngột xuất hiện.
Bởi vì Hồn Điêu Thú bản thân là do Hồn Văn chi phối hành động bọn chúng, mặc dù có tâm tình chập chờn nhưng chỉ là một loại bản năng, cũng không có quá nhiều ý thức tự chủ, hoặc có lẽ sẽ chỉ tuân thủ mệnh lệnh chủ nhân ra lệnh cho nó.
- Hồn Điêu Thú?
Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất cau mày một cái, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh, nhưng càng nhiều là nghi hoặc.
- Ta chỉ nghe nói qua Khôi Lỗi Thú, chưa nghe nói qua Hồn Điêu Thú.
Phong Lang lại bổ sung một câu.
- Khôi Lỗi Thú? Trước mặt Hồn Điêu Thú ngay cả cái rắm không bằng.
Trong lòng Tiêu Phàm oán thầm. Cái gọi là Khôi Lỗi Thú hắn cũng đã được nghe nói, đó là sau thời đại Hồn Điêu Sư, mọi người phát minh ra một loại đồ vật nói là mô phỏng đồ vật Hồn Điêu Sư.
Chỉ là ít Hồn Văn cũng hơn hẳn Khôi Lỗi Thú hoàn mỹ. Hơn nữa, Hồn Điêu Thú căn bản không cần người điều khiển, nhưng Khôi Lỗi Thú lại cần người điều khiển, đương nhiên là một ít Khôi Lỗi Thú cao cấp cũng có thể hành động một mình.
- Sưu sưu!
Thời khắc làm cho Tiêu Phàm ba người chấn kinh, vô số hắc sắc tiểu ngô công phía dưới đột nhiên động, tất cả đều chớp động chân nhỏ trên phần bụng, hướng về không trung đánh tới.
MinhLâm - Lục Đạo -
Convert hay dịch ad