Tiêu Phàm chậm rãi mở hai mắt, lại phát hiện chân trời đã sáng rõ, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu ở trên người Tiêu Phàm khiến hắn có loại cảm giác toàn thân thư thái, thật lâu không có nhẹ nhàng như vậy.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm nhìn đám người, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Tiêu Phàm đột phá Chiến Đế cảnh, đám người hiển nhiên đều không biết, nếu như đổi lại là một người khác, vừa mới đột phá Chiến Đế cảnh khí tức trên người khẳng định sẽ không trầm ổn như thế.
Nhưng Tiêu Phàm lại tựa như cường giả Chiến Đế cảnh lâu năm, toàn bộ khí tức nội liễm, căn bản nhìn không ra bất kỳ dị dạng gì.
Đám người gật đầu, nhao nhao đạp không mà lên, chuẩn bị hướng về nơi ước định, trong lòng chờ mong về Vô Song Thánh Thành tới cực điểm.
- Chờ ta với.
Đột nhiên, một đạo thanh âm non nớt vang lên, mấy người Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Sở Phiền bỗng nhiên đứng dậy, lách mình xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm bọn họ.
Tiêu Phàm mấy người nhìn nhau, bọn hắn quên mất Sở Phiền, mặc dù những ngày qua Sở Phiền một mực đi theo bọn hắn nhưng vẫn không có quá nhiều cảm giác tồn tại.
- Tiêu đại ca, mang ta theo có được hay không.
Sở Phiền đáng thương nhìn Tiêu Phàm nói, thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Quan Tiểu Thất.
- Tiểu thí hài, ta là muốn mang ngươi, nhưng mấu chốt là ta mang ngươi không được, Vô Song Thánh Thành cũng không phải nhà ta.
Quan Tiểu Thất thập phần bất đắc dĩ nói.
Đám người cũng gật đầu, bọn hắn cũng không phải đi Vô Song Thánh Thành chơi đùa, mà là đi tham gia Nam Vực Đại Bỉ, làm sao có thể mang theo Sở Phiền.
Cho dù bọn hắn nguyện ý, đoán chừng Giang Trưởng Lão cũng không nguyện ý.
- Ngươi không phải từ Vô Song Thánh Thành đi ra à, tại sao lại trở về?
Ngược lại Tiêu Phàm thập phần quái dị nhìn Sở Phiền nói.
Tên gia hỏa mấy tuổi này chính là Bán Bộ Chiến Đế, tuyệt không phải người bình thường, chí ít một đám Đế Triều rất khó xuất hiện yêu nghiệt dạng này, bằng không mà nói, đoán chừng đã sớm oanh động Nam Vực.
Tiêu Phàm trước tiên nghĩ đến chính là, Sở Phiền đến từ Vô Song Thánh Thành Sở gia.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, lại phát hiện có chút không thích hợp, nếu như Sở Phiền thực sự là đến từ Vô Song Thánh Thành Sở gia, hiện tại đi theo bản thân tiến về Vô Song Thánh Thành không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Tiêu Phàm không cho rằng Sở Phiền rất dễ dàng bị lường gạt, tiểu gia hỏa này rất khôn khéo.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, ánh mắt Sở Phiền có chút trốn tránh, ấp úng nói:
- Đi theo các ngươi, ta có thể lặng lẽ trở về a, không trắng trợn trở về, bọn hắn sẽ không phát hiện ra ta.
- Chúng ta căn bản mang không được ngươi, nếu như ngươi là người Vô Song Thánh Thành, tự nhiên có thể nghênh ngang đi vào.
Tiêu Phàm vẫn lắc lắc đầu nói.
Hắn chỉ biết mang có thể theo Hồn Thú tiến vào Vô Song Thánh Thành, nhưng không có nghe nói có thể mang tiểu hài tiến vào.
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.
Tiêu
Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong đầu hắn có thanh âm nói cho hắn biết Sở Phiền tuyệt đối không đơn giản, bằng không cũng sẽ không xuất động cường giả Chiến Đế đuổi giết hắn.
Mặc dù Chiến Đế bình thường Tiêu Phàm sẽ không e ngại, nhưng gặp phải thiên tài chân chính hắn cũng không nhất định là đối thủ, mang Sở Phiền theo rất có thể bản thân sẽ không an toàn.
Ngược lại ở Long Hoàng Đế Đô, lấy thực lực Sở Phiền, người bình thường căn bản không làm gì được hắn.
Quan Tiểu Thất bất đắc dĩ nhún nhún vai, những ngày qua hắn cùng với Sở Phiền ở cùng một chỗ cũng có chút không nỡ xa tiểu gia hỏa này, nhưng hắn cũng biết nếu mang Sở Phiền theo sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
Sau đó, Quan Tiểu Thất, Bàn Tử, Tiểu Kim, Tiểu Minh, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng đám người nhao nhao đạp không mà đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
Sở Phiền nhìn phương hướng đám người rời đi, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, nhìn kỹ như có một đoàn hỏa diễm trong hai mắt thiêu đốt.
- Không cho ta đi, ta nhất định phải đi đấy.
Trên mặt Sở Phiền lộ ra vẻ bực tức, sau đó thân hình lóe lên, lăng không biến mất tại chỗ.
Tiêu Phàm một đường phi nhanh, sau nửa ngày liền xuất hiện ở vị trí quảng trường Chiến Hồn Học Viện, trên quảng trường có một chiếc chiến thuyền hoàng kim to lớn, kim quang sáng chói mắt.
Lúc bọn Tiêu Phàm xuất hiện, không ít ánh mắt chuyển hướng bọn hắn, bất quá rất nhanh liền không tiếp tục để ý, ngay lúc đó, một trận tiếng nghị luận truyền vào lỗ tai bọn hắn.
- Nghe nói Lôi gia tối hôm qua bị diệt tộc, Lôi gia dù sao cũng là đại gia tộc Đế Đô, làm sao yếu như vậy, lại bị diệt tộc?
- Đoán chừng là đắc tội một ít người Thánh Thành đi, Lôi gia mặc dù bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy, nhưng phía sau là Cửu Tiêu Thương Hội Lôi gia, Lôi gia thuộc về một trong Bát Đại Thế Gia, dám hủy diệt Lôi gia, không phải thế gia không thể làm.
- Ta nghe nói không phải thế gia xuất thủ, các ngươi cũng đừng quên, Chiến Hồn Đại Lục còn có thứ đại gia tộc Thánh Thành còn kiêng kị.
- Chẳng lẽ là Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ?
Đám người thanh âm không lớn, nhưng đám người Tiêu Phàm lại nghe nhất thanh nhị sở, đám người Bàn Tử đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Lôi gia làm sao đột nhiên bị diệt tộc?
Phải biết Lôi gia dù sao cũng là siêu cấp gia tộc Đại Long Đế Triều, bởi vì cùng Cửu Tiêu Thương Hội có liên quan rất lớn, Lôi gia so với Đại Ly Đế Triều Ninh gia đều cường đại, bây giờ lại bị diệt tộc, việc này khiến bọn hắn tin tưởng như thế nào.
Ngược lại Tiêu Phàm thần sắc thập phần bình tĩnh, có vẻ hài lòng.
Một màn này vừa lúc bị đám người Bàn Tử để nhìn thấy, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái, bọn hắn trong nháy mắt đều nghĩ đến cái gì.
- Nhìn ta làm cái gì?
Tiêu Phàm bị mọi người có chút không được tự nhiên, nhún nhún vai nói, một mặt không liên quan.
Đám người một trận xem thường, hiển nhiên là không tin Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm!
Cũng đúng lúc này, một âm thanh êm tai vang lên, ngay sau đó, Long Vũ một bộ váy tím, tư thái thướt tha chậm rãi đi tới.
Cho dù mang mạng che mặt tử sắc, vẫn khó che đi dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Tiêu Phàm hơi gật đầu, liếc mắt nhìn phía sau, lại không phát hiện bóng dáng Long Thần. Tiêu Phàm biết Long Thần vì Long gia, vì Đại Long Đế Triều, cuối cùng vẫn quyết định ở lại.
Trong lòng hắn thầm than đáng tiếc, nếu như Long Thần có thể tiến về Vô Song Thánh Thành, về sau thành tựu tuyệt đối không thể thấp hơn Đế Chủ.
Nhưng hắn cũng minh bạch, rất nhiều sự tình dù là Chiến Đế đều không thể làm gì, chỉ có thể yên lặng gánh chịu, tỉ như trách nhiệm.
Từ một điểm này mà nói, Tiêu Phàm vẫn là tương đối bội phục Long Thần.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đối với mình chỉ là gật đầu ra hiệu, Long Vũ chu chu mỏ, giống như một tiểu oán phụ, nhưng Tiêu Phàm vẫn nhìn như không thấy.
- Tất cả mọi người lên Phi Độ Chiến Thuyền.
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó, lần lượt từng bóng người đạp không bay lên, hướng về Phi Độ Chiến Thuyền bay đi.
Mấy người Tiêu Phàm cũng không do dự, rất nhanh liền xuất hiện ở phía trên boong thuyền Phi Độ Chiến Thuyền, ngay lúc đó, Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức băng lãnh tập trung vào hắn.
Quay đầu nhìn lại thời khắc, ánh mắt Tiêu Phàm trong nháy mắt rơi vào trên người một lão già nơi xa, chính là Chiến Hồn Điện Giang Trường Thanh.
- Tiểu tử, bọn Thiên Hương Bà Bà đâu?
Đúng lúc này, bên tai Tiêu Phàm truyền đến một thanh âm già nua, thanh âm giống như hồng chung, chấn động màng nhĩ hắn, thậm chí còn có một cỗ Ý Chí uy áp to lớn đánh thẳng vào đầu óc hắn.
Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một tia lãnh quang, lão gia hỏa này vậy mà còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nếu như không phải hắn đột phá Chiến Đế cảnh, riêng cỗ Ý Chí uy áp trùng kích này liền đủ biến hắn thành ngớ ngẩn.
Nguyên bản Tiêu Phàm còn chuẩn bị tìm Giang Trường Thanh gây phiền phức, nhưng hiện tại Tiêu Phàm phát hiện mình cùng Giang Trường Thanh chênh lệch thật đúng là không phải nhỏ bình thường.
Giang Trường Thanh vừa mới phát ra Ý Chí uy áp, chí ít cũng là Chiến Đế hậu kỳ, thậm chí Chiến Đế đỉnh phong, Giang Trường Thanh hiển nhiên so với Lôi Vũ còn cường đại hơn.
- Thiên Hương Bà Bà? Liên quan gì đến ta?
Tiêu Phàm ngăn chặn sát ý trong lòng, lạnh như băng nói ra một câu.
- Ân?
Lông mày Giang Trường Thanh nhíu lại, đêm qua hắn là tận mắt thấy Thiên Hương Bà Bà cùng Tiêu Phàm rời đi, hiện tại Tiêu Phàm còn sống, Thiên Hương Bà Bà không thấy. Hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết phát sinh việc gì, chỉ là muốn cùng Tiêu Phàm xác định một cái mà thôi.
- Giang Trưởng Lão, thời gian không còn sớm, lên đường đi.
Đang lúc Giang Trường Thanh chuẩn bị nổi giận, đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, là Diệp Lâm Trần mở miệng nói chuyện.
Giang Trường Thanh lạnh lùng liếc mắt quét Tiêu Phàm, sau đó khoát tay một cái nói:
- Lên đường!
MinhLâm - Lục Đạo -
Convert hay dịch ad