Vương Mậu Giang vừa chết, đám tu sĩ đi theo Vương Mậu Giang đến tất cả đều bị dọa, chạy trốn khắp nơi, xung quanh loạn thành một đoàn.
Tiêu Phàm coi thường nhìn thi thể Vương Mậu Giang, thần sắc không có chút biến hóa nào, ý chí của hắn rất kiên định, làm sao có thể vì giết một người mà dao động.
Có một số người, cho chúng cơ hội sống, chúng lại không trân trọng, cho dù cho thêm lần nữa, cũng sẽ y như vậy, thà rằng không bằng cho chúng chết một cách thống khoái còn hơn.
Lúc này, Tiêu Phàm rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cùng lúc đó tin tức Vương Mậu Giang tử vong cũng lan truyền đi rất nhanh.
- Lão Tam, có vẻ như bối cảnh của Vương Mậu Giang cũng không kém đâu.
Trên đường, Bàn Tử lo lắng nói.
- Nhị Ca, không phải huynh sợ rồi chứ.
Quan Tiểu Thất cười nói.
- Sợ?
Bàn Tử lắc đầu, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ là, có nên trực tiếp nhổ cỏ tận gốc hay không, ở Thánh Thành này, giết người rất bình thường, không có ai quản.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng đang nghĩ như vậy, bằng không thì hắn cũng không dám giết chết Vương Mậu Giang.
Vô Song Thánh Thành, tàn khốc hơn rất nhiều so với Đại Ly Đế Triều, giết người chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa mà thôi.
- Tam Ca, bây giờ đi đâu?
Quan Tiểu Thất lại hỏi.
- Các ngươi về trước đi, còn thời gian một tháng, mau chóng đột phá Chiến Đế cảnh, ta còn có chút việc cần hoàn thành.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
- Lão Tam, ta đi cùng ngươi.
Bàn Tử mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm, không chút do dự nói.
Với sự hiểu biết của Bàn Tử đối với Tiêu Phàm, sao có thể không biết Tiêu Phàm đi làm cái gì, Tiêu Phàm cố ý để hai người bọn họ rời đi, hắn một mình một người nhất định sẽ đi tìm Tiểu Ma Nữ.
Tiểu Ma Nữ là người nhà họ Diệp, không phải có thể dễ dàng gặp được, quan trọng nhất là Diệp gia ở trong Thượng Trọng Thiên bên trong Vô Song Thánh Thành, Tiêu Phàm đến tư cách để vào cũng không có, sao có thể tìm được Tiểu Ma Nữ chứ.
Cho dù có tìm được, một khi bị người khác phát hiện tự tiện tiến vào Thượng Trọng Thiên, đây chính là tội chết.
Bàn Tử tất nhiên sẽ không bỏ mặc Tiêu Phàm một mình rời đi, hắn sở dĩ đến Vô Song Thánh Thành chính là vì lo lắng cho Tiêu Phàm, bằng không Bàn Tử căn bản không quan tâm cái gì mà Vô Song Thánh Thành, cái gì mà Nam Vực Đại Bỉ.
- Yên tâm, ta sẽ không xúc động.
Trong lòng Tiêu Phàm ấm áp, cười lắc lắc đầu nói:
- Các ngươi cũng phải đột phá Chiến Đế cảnh, ta cũng muốn chuẩn bị một vài nguyên liệu để làm Thối Thể Đan cùng Thối Hồn Đan, như vậy khi tham gia Nam Vực Đại Bỉ còn có chút nắm chắc.
- Thật?
Bàn Tử nửa tin nửa ngờ nói, hắn chỉ quan tâm an nguy của Tiêu Phàm, căn bản không quan tâm Tiêu Phàm có thể luyện chế ra Thối Hồn Đan cùng Thối Thể Đan hay không.
- Thật.
Tiêu Phàm cười gật đầu, sau đó thần sắc cứng lại, ngẩng đầu nhìn từng ngôi sao trên trời, trịnh trọng nói:
- Nếu muốn đi đón Tiểu Ma Nữ, ta cũng phải oanh oanh liệt liệt, sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì!
Nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Phàm, Bàn Tử thở phào một hơi, vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm nói:
- Lão Tam, ta tin tưởng ngươi!
Quan Tiểu Thất đứng ở một bên không biết làm sao, nhưng hắn biết tình cảm của Tiêu Phàm đối với Tiểu Ma Nữ, những ngày qua hắn thường xuyên nghe được cái tên Tiểu Ma Nữ này.
- Tam Ca, là huynh đệ với nhau bất cứ lúc nào cũng đều sẽ ủng hộ huynh.
Quan Tiểu Thất cũng kiên định nói ra, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh ở bên cạnh gầm nhẹ mấy tiếng, cũng đồng ý quan điểm của Quan Tiểu Thất.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Các ngươi trở về trước đi, ta sẽ không đi lâu đâu, chỉ đi mua chút nguyên liệu luyện đan thôi.
Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất khẽ gật đầu, mang theo Tiểu Kim cùng Tiểu Minh rời đi, mà Tiêu Phàm lại bắt đầu đi dạo quanh Vô Song Thánh Thành.
- Muốn biết Vô Song Thánh Thành, chỉ dựa vào chút ghi chép bên trong Tu La Truyền Thừa vẫn là quá ít, hơn nữa tin tức cũng không đầy đủ, nhất định phải nghĩ cách tìm đến phân bộ của Huyết Lâu ở đây mới được.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Hắn bây giờ dù sao cũng là Cửu Trưởng Lão Huyết Lâu, địa vị ở Huyết Lâu cũng không thấp, muốn xem vài tài liệu cùng tin tình báo của Huyết Lâu hẳn cũng không quá khó.
Chỉ là, muốn tìm được phân bộ của Huyết Lâu cũng không phải việc đơn giản, Huyết Lâu có thể tồn tại ở Vô Song Thánh Thành, xem ra cũng phải ẩn nấp rất sâu, đương nhiên các đại thế lực đoán chừng cũng là nhắm mắt cho qua.
Tìm hơn nửa ngày, Tiêu Phàm vẫn không tìm được vị trí của Huyết Lâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Đúng lúc hắn chuẩn bị trở về Chiến Hồn Điện, nhìn thoáng qua, một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy đập vào mắt Tiêu Phàm, ánh mắt Tiêu Phàm lập tức bị bảng hiệu ở tòa cung điện kia hấp dẫn.
- Vô Nhai Thương Hội!
Tiêu Phàm khẽ nói, trong lòng nghĩ thầm:
- Vừa hay mình cũng chuẩn bị luyện chế Thối Hồn Đan cùng Luyện Thể Đan, Vô Nhai Thương Hội chính là một trong Tam Đại Thương Hội, có lẽ có thứ mình cần.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm tạm thời từ bỏ ý định về Chiến Hồn Điện, quay người đi về hướng Vô Nhai Thương Hội.
Tiêu Phàm cũng biết không ít tin tức về Vô Nhai Thương Hội, Vô Nhai Thương Hội là do rất nhiều gia tộc cùng tạo nên, lệ thuộc vào Vô Nhai Cung.
Hơn nữa, Công Tôn gia tộc mà Công Tôn Oanh lúc trước hắn gặp là một thành viên trong đó, chính là một trong những gia tộc chủ sự của Vô Nhai Thương Hội, đương nhiên Vô Nhai Thương Hội trước mặt Vô Nhai Cung cũng không tính là gì.
Bất tri bất giác Tiêu Phàm liền đi tới cổng chính của Vô Nhai Thương Hội, cả tòa cung điện hình tròn tròn, dài đến mấy chục mét, vô cùng bao la hùng vĩ.
Bốn phía cung điện là từng con đường dài như trường long, chạy ra khắp nơi, tu sĩ đông đảo đi lại như nước, phồn hoa cường thịnh.
Tiêu Phàm đã không còn cảm thấy quá kinh ngạc, nhấc chân đi về hướng đại điện Vô Nhai Thương Hội, trong cung điện không gian rất rộng lớn, tầng thứ nhất rộng khoảng năm sáu trượng, liếc nhìn lại toàn thấy đầu người, một mảnh đen kịt.
Hồn Lực yên lặng phóng ra, khiến Tiêu Phàm kích động là phần lớn người ở đây đều là Chiến Hoàng cảnh trở lên, Chiến Đế cảnh cũng có không ít, thậm chí ngay cả tu sĩ hắn nhìn không thấu tu vi cũng đếm không xuể.
Tiêu Phàm không nhịn được thầm cảm thán, không hổ là Vô Song Thánh Thành, nơi này mới là nơi cường giả chân chính nên đến.
- Những nguyên liệu khác mình đã thu thập được tương đối, chỉ thiếu hai loại chủ dược, Thối Hồn Đan chủ dược là Cửu Phẩm Túy Vân Tiên Thảo, mà Thối Thể Đan chủ dược là Tử Vận Long Hoàng Tham, hai gốc linh dược này chắc giá trị sẽ không nhỏ, may mà lấy được Hồn Giới của Sở Không, nên miễn cưỡng có thể mua được.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm thì.
- Vô Nhai Thương Hội không ghi nợ, đây là quy củ, không bỏ ra được số Hồn Thạch tương ứng, ngươi lại muốn một gốc Bát Phẩm Tử Đan Tham?
- Người trẻ tuổi, ngươi nên rời đi đi, đừng để chúng ta coi thường ngươi, một gốc Bát Phẩm Tử Đan Tham giá trị hơn mười vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đến chúng ta những tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đều mua không nổi, huống chi là ngươi?
- Đúng vậy, một tên Chiến Tông cảnh nho nhỏ mà thôi, cũng xứng có được Tử Đan Tham, nếu ta là người Vô Nhai Thương Hội đã sớm đuổi hắn ra khỏi cửa.
...
Đột nhiên, một loạt tiếng nghị luận mang giọng điệu khinh thường truyền vào tai Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn một cái, trước đó vài mét, một đám tu sĩ vây kín, chỉ trỏ.
Hồn Lực của Tiêu Phàm phóng ra, trong chớp mắt, một thân ảnh gầy gò xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm, đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một bộ trường bào màu trắng không biết giặt bao nhiêu lần, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Một mái tóc dài đen nhánh rủ xuống đến thắt lưng, dáng người thẳng tắp như tùng, sắc mặt có chút trắng bệch, đó là một loại trắng bệch của bệnh tật, vô hình trung lộ ra một loại khí chất thanh cao thanh nhã.
Nhất là con mắt kia, đen nhánh thâm thúy, không thể nắm lấy, dường như nhìn thấu vạn vật hồng trần.
Điều khiến Tiêu Phàm cực kỳ kinh ngạc là, thanh niên mặc áo trắng này, cũng chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, xuất phát từ hiếu kỳ, Tiêu Phàm gạt đám người ra, đi về hướng thanh niên mặc áo trắng kia.
Convert hay dịch ad