Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm đáng sợ, bên ngoài thân hắn có một tầng ánh sáng màu đỏ ngòm nhàn nhạt nở rộ, sát khí vô cùng kinh khủng hóa thành kiếm khí thực chất hóa tàn phá bừa bãi, có thể nghĩ Tiêu Phàm giờ phút này rất phẫn nộ.
- Sau đó thì sao?
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Về sau, ta nằm trên giường nửa tháng, có một ngày, ban đêm ta mơ một giấc mộng, bên trong giấc mộng kia ta sống vô số năm, ta thấy rất nhiều người, trải qua rất nhiều sự tình, chờ thời điểm ta tỉnh lại, thân thể ta vậy mà khôi phục, hơn nữa, ta phát hiện thể nội bản thân lại thêm một cái Chiến Hồn.
Sở Phiền chậm chạp nói.
Nói đến nơi này, Sở Phiền đột nhiên cười lên, tựa như đang giễu cợt Sở gia, lại nói:
- Sở gia nói ta thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch, sau đó liền cho ta rất nhiều thiên tài địa bảo để cho ta thôn phệ, ngươi không biết, Hồn Tộc chỉ cần có đầy đủ Hồn Lực liền có thể đột phá, cho nên thời gian nửa tháng, ta liền đột phá đến Chiến Hoàng đỉnh phong.
- Vậy ngươi làm sao trốn đi?
Tiêu Phàm hỏi, trong lòng thầm than, quả nhiên vẫn còn con nít, khóc cũng dễ dàng, cười cũng dễ dàng.
Khó trách Sở Phiền biểu hiện cùng tiểu hài không giống, nguyên lai hắn tuổi còn nhỏ liền đã trải qua nhiều sự tình như vậy, hơn nữa, hắn làm giấc mộng kia đoán chừng cũng rất không đơn giản.
- Lúc ấy, ta nhanh đột phá Chiến Đế cảnh, đồng thời, bên trong cảm giác có một loại nguy hiểm tới gần, ta lúc ấy liền chuẩn bị chạy trốn.
Sở Phiền vừa cười vừa nói:
- May mà lão bà cứu ta, bằng không ta thực sự hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Lão bà ngươi?
Tiêu Phàm mặt xạm lại, tiểu thí hài mới năm tuổi đi, vậy mà ông cụ non đến một câu "Lão bà của ta", Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì nhịn không được đem hắn đánh một trận tơi bời.
Bất quá ngẫm lại vẫn thôi đi, tiểu gia hỏa đã đủ đáng thương rồi.
Sau đó Tiêu Phàm lại lấy lại tinh thần, nửa tháng đột phá Chiến Đế, dạng tốc độ này có vẻ như cũng quá nhanh đi, cũng liền lần trước Vân Phán Nhi thức tỉnh một loại lực lượng thần bí huyết mạch có thể so sánh.
- Đúng vậy, lão bà của ta kêu Sở Linh Nhi, nếu như không phải nàng âm thầm đưa ta đi, ta hiện tại đoán chừng đã bị tên khốn kiếp Sở gia ăn, không đúng, nói cho đúng là luyện hóa.
Sở Phiền phẫn nộ vũ động nắm đấm mập mạp.
- Ngươi chạy, ngươi không sợ lão bà ngươi bị Sở gia giết? Xem ra, ngươi không phải một người đàn ông tốt.
Tiêu Phàm trêu ghẹo nói, hắn phát hiện, Sở Phiền kỳ thật cũng rất có ý tứ.
- Đúng nha.
Sở Phiền lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó trong mắt lại bắn ra một đạo sát mang:
- Nếu như Linh Nhi tỷ tỷ có cái gì ngoài ý muốn, một ngày nào đó, ta sẽ tiêu diệt Sở gia.
- Tốt.
Tiêu Phàm thưởng Sở Phiền một cái, lại hỏi:
- Ngươi liền tin tưởng ta như vậy?
Sở Phiền cười ha ha, nói:
- Kỳ thật, Hồn Tộc chúng ta lờ mờ có thể cảm ứng được thiện ác đối phương, liền giống như ngươi, ta từ trên người ngươi không cảm nhận được ác ý, cho nên ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Phàm không còn gì để nói, nguyên lai là có chuyện như vậy, cái này Hồn Tộc Huyết Mạch thật đúng là kỳ lạ. Sau đó Tiêu Phàm vuốt cằm nói:
- Ngươi xác định Hồn Tộc Huyết Mạch là thức tỉnh như thế này đúng không?
- Dù sao ta là dạng này, lão bất tử Sở gia cũng nói như thế.
Sở Phiền đau sờ sờ đầu, nghiêng Tiêu Phàm một cái:
- Ta rất buồn bực, ta rõ ràng Hồn Hóa, ngươi tại sao có thể đụng phải ta?
- Ta cũng không biết.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, điểm này hắn cũng không rõ ràng, nếu như nói hiện tại cùng lần trước nhìn thấy Sở Phiền khác nhau ở chỗ nào, vậy cũng chỉ có U Linh Chiến Hồn.
U Linh Chiến Hồn hoàn toàn cùng Huyết Mạch hắn dung hợp tại cùng một chỗ, khiến Tiêu Phàm phát sinh biến hóa rất lớn.
Sau đó Tiêu Phàm sắc mặt lại trở nên ngưng trọng lên, ấy ấy thầm nói:
- Nếu như nói Hồn Tộc Huyết Mạch thật muốn thức tỉnh như thế, vậy thật là vô cùng tàn nhẫn.
Nếu là đổi lại những người khác, chỉ cần người khác nguyện ý, Tiêu Phàm cũng có thể thử nghiệm một cái, nhưng người hắn muốn cứu là Tiểu Ma Nữ, Tiêu Phàm thế nào hạ thủ phế Chiến Hồn, Hồn Hải cùng kinh mạch nàng đây?
- Chính là tàn nhẫn như vậy, hơn nữa cái lão bất tử Sở gia kia nói, hiện tại Hồn Tộc sở dĩ không cách nào thức tỉnh, là bởi vì linh khí thiên địa không thuần túy, Hồn Lực Hồn Tộc chúng ta nhất định phải là thuần túy nhất, không thể có mảy may tạp chất, cho nên hiện tại chỉ có sinh tồn dục vọng đủ mạnh, mới có thể kích phát lực lượng huyết mạch người Hồn Tộc.
Sở Phiền lại giải thích một câu.
Nghĩ đến đây, hắn liền run run, tức giận không thôi. Lúc ấy mùi vị đó, ký ức hắn vẫn còn mới mẻ, căn bản không phải người bình thường có thể tiếp nhận, chớ nói chi là đứa trẻ này.
- Thuần túy Hồn Lực?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, tựa như bắt được một tia gì, mặc dù không rõ ràng nhưng Tiêu Phàm luôn cảm giác, không cần phế Chiến Hồn Tiểu Ma Nữ liền có thể để cho nàng thức tỉnh.
Chỉ là cụ thể là cái gì, Tiêu Phàm nhất thời nghĩ không ra.
- Không phải nói Hồn Tộc Huyết Mạch thức tỉnh cần Hồn Lực bàng bạc sao?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Đó là giả, còn có cái gì Hồn Lực bàng bạc so với linh khí thiên địa càng thêm bàng bạc sao?
Sở Phiền vểnh chân bắt chéo nằm trên một hòn đá.
Tiêu Phàm gật đầu, tựa như minh bạch cái gì.
- Tiêu đại ca, có thể giúp ta khôi phục thân thể hay không, loại trạng thái này thật không được tự nhiên, ta có thể nhìn thấy người khác, người khác nhìn không thấy ta.
Sở Phiền đáng thương nhìn Tiêu Phàm nói.
- Người khác nhìn không thấy thì tốt chứ sao? Ngươi liền có thể trộm gà bắt chó.
Tiêu Phàm bĩu môi nói, tiểu tử này nắm giữ loại năng lực này, về sau lớn lên khẳng định không làm chuyện tốt.
Hiện tại cũng như thế chuồn mất, về sau không biết có bao nhiêu nữ hài tử sẽ cắm trong tay hắn.
Sở Phiền vẻ mặt đưa đám, Tiêu Phàm nhìn không nổi, khoát tay một cái nói:
- Chớ ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, bây giờ còn là Nam Vực Đại Bỉ, ngươi nếu bị những người khác phát hiện, sau đó chộp tới giải phẫu nghiên cứu, ta để ngươi khôi phục cũng được.
- Đừng đừng, Tiêu đại ca, ta như vậy là được, không cần khôi phục cho ta.
Tiêu Phàm nói làm tiểu gia hỏa phát sợ, liền vội vàng khoát tay nói.
- Đúng rồi, người Hồn Tộc có phải đều có thể giống như ngươi Hồn Hóa hay không, để cho người ta không cảm ứng được? Vậy vì sao ta và Tiểu Thất lại có thể thấy ngươi?
Nhìn thấy bộ dáng Sở Phiền, Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, sau đó lại nghiêm nghị nói.
- Không phải mỗi người đều biết Hồn Hóa, mặc dù mỗi người Hồn Tộc cũng có năng lực đặc thù, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, giống như ta, có thể Hồn Hóa lẩn trốn, đây cũng là thủ đoạn Hồn Tộc chúng ta tự vệ, lần trước ta chính là dựa vào loại năng lực này mới thoát khỏi Sở gia.
Sở Phiền lắc đầu.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn hiện tại cũng đại khái đoán được Sở gia trong miệng Sở Phiền là Sở gia nào, cũng không phải là Sở gia Vô Song Thánh Thành, mà là Cổ Tộc Sở gia.
Hắn mặc dù rất muốn từ trong miệng Sở Phiền tìm được một chút tin tức của cha mẹ hắn, nhưng bây giờ còn không phải thời cơ tốt nhất.
- Về phần Tiêu đại ca cùng Tiểu Thất ca có thể nhìn thấy ta, là bởi vì lúc ta tiến vào Vô Song Thánh Thành, âm thầm lưu lại một đạo Hồn Ấn trên người các ngươi.
Lúc này, thanh âm Sở Phiền lại vang lên.
Hắn một mặt tự hào nhìn Tiêu Phàm nói:
- Đương nhiên, Hồn Tộc chúng ta có một số người là cực kỳ am hiểu công kích, chỉ là hiện tại rất khó nhìn thấy người như vậy, Tiêu đại ca, ngươi biết rõ Hồn Tộc danh xưng là gì không?
- Hồn Tộc còn có xưng hào đặc thù?
Tiêu Phàm cau mày, hắn cũng biết rõ Hồn Tộc sẽ không đơn giản như thế, nếu như Hồn Tộc vẻn vẹn chỉ vì người khác làm áo cưới mà nói, loại Huyết Mạch này đã sớm đào thải.
- Đó là!
Sở Phiền tự ngạo nâng cao đầu, giống như một Thiết Công Kê mập mạp, nói:
- Hồn Tộc ta danh xưng Thiên Sinh Thần Tộc!
Lục Đạo
Convert hay dịch ad