VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Chu Trang Tiêu từng có suy nghĩ độc chiếm ngọc ba màu đó, liền ra lệnh cho võ giả nhà họ Chu nhân lúc ban đêm lén đột nhập vào trong động Thiên Tử.

Đợi khi tiến vào sâu trong động Thiên Tử, thì họ gặp một con mãng xà màu đen dài gần hai mươi mét, tất cả võ giả được phái đi bị nó nuốt chửng vào bụng.

Nếu không phải có võ giả gửi tin nhắn cho ông ta trước khi chết, ông ta còn không biết trong động Thiên Tử ẩn giấu một con vật nguy hiểm như vậy.

Cổ Thế Tuyệt nghe thấy lời của Chu Trang Tiêu, cất giọng nghiêm lạnh nói: “Tại sao ông không trực tiếp lấy ngọc ba màu từ trong động Thiên Tử ra?”
Ông ta không phải là người của thành phố Giang Nam, đương nhiên không biết sự nguy hiểm trong động Thiên Tử.

Cho dù là người của thành phố Giang Nam, nếu không khám phá nơi sâu trong động Thiên Tử thì cũng không biết sâu trong động Thiên Tử có con mãng xà đáng sợ như vậy.

“Động đó quá nguy hiểm, có một con mãng xà dài gần hai mươi mét, những võ giả tôi phái đi đều bị nó nuốt chửng vào trong bụng”, Chu Trang Tiêu nói đến đây, cơ thể run lên, trong lòng sợ hãi.

Cổ Thế Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêm khắc nói: “Ông đi gọi tên nhóc giết sư đệ của tôi đến động Thiên Tử, rồi lại gọi các nhân vật quyền quý của thành phố Giang Nam đến”.


Ông ta định giết chết Trịnh Sở trước mặt mọi người, để cho mọi người biết, dám giết Trần Hổ, sư đệ của mình sẽ có kết cục thế nào.

Chu Trang Tiêu nghe Cổ Thế Tuyệt nói vậy, gật đầu nói: “Cổ đại sư, ông yên tâm, ngày mai tôi sẽ gọi Trịnh Sở đến động Thiên Tử, để ông giải quyết hắn, xả nỗi hận này”.

Chu Trang Tiêu vốn đã không vừa mắt với Trịnh Sở, nếu Cổ Thế Tuyệt có thể giết chết Trịnh Sở, cũng là một chuyện cực tốt với ông ta.

Đến lúc đó cũng giải quyết luôn nhà họ Tạ, nhà họ Chu sẽ là người nắm quyền thành phố Giang Nam.

Cổ Thế Tuyệt nghe thấy lời của Chu Trang Tiêu, không có ý định ra về, ánh mắt lướt nhìn biệt thự của Chu Trang Tiêu, nói.

“Đêm nay tôi ở lại chỗ ông”.

“Được, tôi lập tức sắp xếp mấy mỹ nữ cho ông”, Chu Trang Tiêu cười he he, biết sở thích của Cổ Thế Tuyệt, lập tức sai Chu Khang bị dọa sợ đến ngẩn người đi gọi điện, kêu mấy cô gái đến chăm sóc Cổ Thế Tuyệt.

Chu Khang ồ một tiếng, lập tức cầm điện thoại, định gọi điện gọi gái đến.

Cổ Thế Tuyệt nheo mắt, nhìn khuôn mặt của Dương Ngọc Nương, cười nói: “Việc gì phải rắc rối như vậy, trực tiếp bảo cô ta ở cùng ta”.

Ông ta vừa nói ra, ba người Chu Trang Tiêu, Dương Ngọc Nương, Chu Khang đều cứng đờ người, sắc mặt rất phức tạp và quỷ dị.

Bọn họ không ngờ, Cổ Thế Tuyệt lại muốn Dương Ngọc Nương hầu ông ta.

“Cổ đại sư, với thân phận của ông, bảo vợ tôi ở cùng ông, thực sự không phù hợp với thân phận đại sư như ông”, Chu Trang Tiêu cười gượng.

Chu Khang nói theo: “Đại sư, mẹ tôi đã lớn tuổi, tôi gọi cho ông mấy cô gái trẻ”.

“Cút”, Cổ Thế Tuyệt vung bàn tay, một luồng khí kình từ trong cơ thể ông ta phát ra, trực tiếp đánh cho hai người Chu Trang Tiêu, Chu Khang ngã lăn xuống đất, mũi mồm chảy máu, xương cốt gãy lìa, phát ra tiếng kêu gào như mổ lợn.

Cổ Thế Tuyệt cũng không thèm nhìn họ một cái, nhìn chằm chằm Dương Ngọc Nương toàn thân run lẩy bẩy, cười ha ha nói: “Cô sợ tôi?”
“Không… không sợ, có thể phục vụ Cổ đại sư, là vinh hạnh của tôi”, Dương Ngọc Nương cố nén nỗi sợ trong lòng, giữ bình tĩnh.

Cổ Thế Tuyệt cười ha ha, tay phải tóm hông của Dương Ngọc Nương, vác bà ta lên vai đi vào trong phòng.


Lúc này đã hơn hai giờ đêm.

Khách trong cửa hàng đã về gần hết.

Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi cầm khăn lau, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Trịnh Sở ở trong bếp, cất những nguyên liệu nấu ăn khá nặng vào trong tủ đông, đợi dùng vào ngày mai.

Sau khi vệ sinh nhà bếp và sắp xếp toàn bộ nguyên liệu xong, anh đi ra khỏi bếp nhìn Hứa Thanh Vân nói: “Thanh Vân, dạo này cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt, hay là tuyển thêm vài nhân viên phục vụ đi”.

“Tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy, năm nay không dễ kiếm tiền”, giọng Hứa Thanh Vân bình thản, kèm theo chút trách móc Trịnh Sở không biết cách tiết kiệm, tiêu tiền.

Tạ Phi Phi cười nói: “Anh rể, nếu anh không thích đến cửa hàng làm việc, có em ở đây, anh có thể không cần đến”.

Trịnh Sở nghiêm túc nói: “Anh thấy Thanh Vân làm từ sáng đến tối quá mệt mỏi, tuyển thêm nhân viên chia sẻ gáng nặng”.

“Ngày nào anh cũng đến cửa hàng giúp là được rồi”, Hứa Thanh Vân lạnh nhạt nói.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói vậy, cau mày nói: “Tôi có rất nhiều việc, không thể ngày nào cũng đến”.

“Anh có thể có chuyện gì?”, Hứa Thanh Vân cho rằng Trịnh Sở không phải là ông chủ lớn gì, thì làm sao mà bận được.

Thịch thịch thịch.

Ngoài cửa của quán ăn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Bà chủ mở cửa”, ngoài cửa truyền đến tiếng hét của một người thanh niên.

Tạ Phi Phi nghe tiếng nói bên ngoài, nói; “Bây giờ cửa hàng đóng cửa rồi, đợi ngày mai lại đến đi”.

Người thanh niên nói: “Tôi không đến ăn, tôi có chuyện cần nói”.


“Chuyện gì?”, Hứa Thanh Vân cảm thấy sự việc không đúng, khẽ cau mày, lên tiếng hỏi.

Ánh mắt Trịnh Sở hiện vẻ nghi hoặc, nửa đêm nửa hôm chạy đến gõ cửa, sẽ có chuyện lớn gì.

Người thanh niên nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Vân, lên tiếng nói: “Ông chủ của các cô về chưa? Chuyện này cần nói với ông chủ”.

Ông chủ mà cậu ta nói đương nhiên là Trịnh Sở.

Hứa Thanh Vân nghe thấy người thanh niên nói vậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang Trịnh Sở, ra ý anh lại làm việc tốt gì bên ngoài hả.

Trịnh Sở nhún vai, ra ý mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người thanh niên thấy trong cửa hàng không ai nói gì, tiếp tục hét nói: “Ông chủ không có ở đây à?”
“Tôi đây”, Trịnh Sở cất giọng bình thản: “Có chuyện gì nói đi”.

Người thanh niên trẻ nghe thấy lời của Trịnh Sở, hưng phấn nói: “Chuyện này buộc phải nói riêng với anh”.

“Thế thì đừng nói”, Trịnh Sở từ chối một cách dứt khoát.

Trong lòng người thanh niên không còn gì để nói, cảm thấy xem thường hành vi của Trịnh Sở, đâu có kiểu như vậy, sốt ruột nói.

“Anh Trịnh, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, phải nói riêng với anh”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi