VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đã lên xe, đạp mạnh ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái về phía nhà Trịnh Sở.

Trên đường đến nhà Trịnh Sở, bởi vì không có khúc cua và người đi bộ, nên lái với tốc độ nhanh nhất của Land Rover.

Năm phút đã đến được nhà Trịnh Sở.

Trịnh Sở dùng tốc độ nhanh nhất chuyển chiếc thùng có hồng ngọc lên Land Rover, chạy băng băng về phía núi Cổ Lâm.

Trên đường đi, Tạ Bá Ngọc đã vượt mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng mất chín phút để đến được núi Cổ Lâm.

Núi Cổ Lâm có một con đường nhỏ với bậc thang bằng đá quanh co khúc khuỷu dẫn lên đỉnh núi.

Hai bên con đường nhỏ với bậc thang bằng đá toàn là các loại cây cao lớn cứng cáp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con thú hoang lang thang giữa núi rừng.

Tạ Bá Ngọc từ trên ghế lái xuống xe, nhìn Trịnh Sở giới thiệu: “Núi Cổ Lâm là nơi non xanh nước biếc, môi trường tuyệt đẹp, rất thích hợp để nghỉ dưỡng”.


Ông ta nói xong những lời này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa hay trên núi này tôi có một căn biệt thự, nếu cậu Trịnh không chê, căn biệt thự này tặng cho cậu”.

Trịnh Sở nghe thấy lời này của Tạ Bá Ngọc, giọng nói lãnh đạm: “Lên núi xem môi trường như thế nào trước”.

Trong lúc nói, anh đã cất bước giẫm lên bậc đá đi lên núi.

Tạ Bá Ngọc theo sau Trịnh Sở, cùng lên núi.

Rất nhanh, hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, có một bể bơi dài hai mươi mét.

Bởi vì bể bơi lâu ngày không có người vệ sinh, mặt nước đục ngầu.

Bên cạnh bể bơi, có một biệt thự lớn màu xanh lam.

Lúc Trịnh Sở đi lên núi, anh đã quan sát hướng đi cùng vị trí địa lý của núi Cổ Lâm.

Cho dù trên núi không có dược thảo, nhưng linh lực còn mạnh hơn so với rừng sâu núi thẳm trước đây.

Trịnh Sở khá hài lòng với núi Cổ Lâm, nói: “Ngọn núi này cũng khá được”.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở hài lòng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười: “Cậu Trịnh hài lòng là được”.

Ông ta vừa dứt lời, nhìn đến căn biệt thự màu xanh lam, ánh mắt mang theo chút bi thương.

Trịnh Sở nhận ra nỗi buồn bi thương trong mắt Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người bình thường hỏi Tạ Bá Ngọc câu hỏi như này nhất định sẽ bị mắng một trận.

Đây là đoạn quá khứ thương tâm trong lòng ông ta, một vết sẹo không ai có thể chạm đến, bất kỳ ai cũng không được chạm đến cấm địa đó.

Bây giờ Trịnh Sở nhắc tới, nhưng ông ta không dám mắng chửi, chỉ thở dài, nói: “Căn biệt thự này là con trai tôi xây, nhưng biệt thự xây xong không lâu, con trai tôi đã bị người khác giết hại”.


“Hả?”, Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Ở thành phố Giang Nam mà cũng có kẻ dám ra tay với con trai của ông?”
Trịnh Sở cảm thấy rất khoa trương, nhà họ Tạ luôn là người nắm quyền số một ở thành phố Giang Nam, nhưng con trai lại bị kẻ khác giết hại.

Tạ Bá Ngọc nghe những lời của Trịnh Sở, vành mắt đỏ au, lau nước mắt, nói: “Vào ngày con trai tôi mất, tôi đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng tìm hung thủ, không biết làm thế nào mà hung thủ dường như đã có chuẩn bị từ trước, căn bản không có dấu vết để truy tìm”.

“Tôi nghi ngờ là người nhà họ Tạ ở Thanh Châu làm”, Tạ Bá Ngọc nói đến đây, ánh mắt đầy sự không cam lòng.

Ông ta sớm đã không định trở về nhà họ Tạ ở Thanh Châu nữa, nhưng những người anh em trong nhà họ Tạ dường như vẫn không buông tha cho ông ta.

Việc giết chết đứa con trai duy nhất của ông ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng Tạ Bá Ngọc quay về nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Trịnh Sở nghe cảnh ngộ của Tạ Bá Ngọc, nói: “Biệt thự này làm quà tạ lễ đi, thù của con trai ông tôi sẽ thay ông báo”.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy câu này của Trịnh Sở, vẻ mặt sợ hãi không yên, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm cần có của người nắm quyền.

“Cậu Trịnh, câu này của cậu không nên nói bừa”, giọng nói của Tạ Bá Ngọc run rẩy, trong lòng đầy sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tạ Bá Ngọc, liền hỏi: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu rất có thế lực sao?”
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở không biết sự đáng sợ của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, giải thích nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu có thực lực tương đương với họ Trịnh ở Vân Châu, ở đất nước Hoa Hạ rộng lớn cũng nằm trong top mười”.

Ông ta vừa nói, vừa nhìn đến Trịnh Sở, muốn xem xem Trịnh Sở sẽ có vẻ mặt gì sau khi nghe về thực lực của nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Tạ Bá Ngọc phát hiện Trịnh Sở không hề tỏ ra hoảng sợ, giọng thờ ơ nói: “Thế thì sao?”
Trịnh Sở sớm đã không còn là Trịnh Sở của ba năm trước.

Trịnh Sở của ba năm trước sẽ sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng Trịnh Sở của ba năm sau hoàn toàn không coi nhà họ Trịnh ở Vân Châu ra gì.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, vẫn không yên lòng, nói nhỏ: “Cậu Trịnh, việc này để sau giải quyết đi”.

Ông ta định trì hoãn đến phút cuối, để Trịnh Sở quên chuyện này đi.


Suy cho cùng, nhà họ Tạ ở Thanh Châu trong suy nghĩ của Tạ Bá Ngọc là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ Trịnh Sở là người duy nhất mà ông ta có thể dựa vào, nếu Trịnh Sở xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không còn chỗ dựa.

Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc kinh hãi như vậy, cười nói: “Tùy ông”.

Anh không thù không hận gì với nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nếu Tạ Bá Ngọc đã không gấp, thì sao anh phải gấp.

Trịnh Sở lấy ra một cái lọ nhỏ màu trắng cỡ bằng ngón giữa, đưa cho Tạ Bá Ngọc: “Trong đó có một ít đan dược, lúc cần có thể cứu ông một mạng”.

Những ngày này Tạ Bá Ngọc đã chi ra rất nhiều cho Trịnh Sở, ông ta đã chi hơn năm mươi triệu cho Trịnh Sở, bây giờ lại tặng một căn biệt thự.

Trịnh Sở luôn muốn thưởng cho ông ta một chút để ông ta thêm yên tâm đi theo mình.

Từ trong lời của Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa, Tạ Bá Ngọc đã biết về khả năng luyện đan dược của Trịnh Sở.

Lọ đan dược này tuy số lượng không nhiều, nhưng trên thực tế giá trị của nó không thể tính được.

Ông ta cầm lấy đan dược mà Trịnh Sở đưa cho, hai tay run lên vì kích động: “Cảm ơn cậu Trịnh, vì cậu Trịnh có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ”.

Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ông về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi ông”.

“Vâng”, Tạ Bá Ngọc nói xong câu này, mang theo tâm trạng kích động, đi xuống núi Cổ Lâm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi