VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Trịnh Sở đứng bên ngoài quán, vốn định về nhà, nhìn thấy Hứa Thanh Vân đột nhiên ngất đi sắp ngã xuống đất, anh vội bước nhanh về phía cửa hàng.

Tốc độ của Trịnh Sở rất nhanh, lúc Hứa Thanh Vân sắp ngã xuống đất, liền ôm lấy eo thon của cô, ôm cô vào lòng, bước ra khỏi quán.

Các nhân viên phục vụ nhìn thấy Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân chuẩn bị rời đi, lập tức lên tiếng ngăn lại nói: “Anh này, để bà chủ của chúng tôi xuống”.

Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Tôi là chồng của cô ấy”.

Nhân viên phục vụ làm sao có thể tin lời của Trịnh Sở, cho rằng anh đang thèm muốn sắc đẹp của bà chủ, lúc nói chuyện với bà chủ ở bên ngoài đã làm gì đó với bà chủ.

Vừa rồi một vài nhân viên phục vụ tinh mắt đã nhìn thấy lúc Hứa Thanh Vân nói chuyện với Trịnh Sở còn tức giận.

“Tôi còn là em họ của bà chủ đó, mau đặt chị ấy xuống”, nhân viên phục vụ không chịu để Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân rời đi.

Trịnh Sở biết nhân viên phục vụ có lòng tốt tránh cho Hứa Thanh Vân bị hại.


Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, cái mạng nhỏ này của Hứa Thanh Vân sẽ không chắc có giữ được không.

Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ và các vị khách muốn ngăn cản Trịnh Sở đều im lặng, một cảm giác lạnh thấu xương bao trùm khắp cơ thể.

Trịnh Sở thấy bọn họ yên lặng, tay phải vung lên, cửa sắt nhà kho bên ngoài quán liền mở ra.

Nhân viên phục vụ và khách hàng trong quán nhìn thấy một màn này đều bị dọa giật nảy mình.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người vung tay mà cửa nhà kho được mở ra.

Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân vào trong nhà kho, khóa trái cửa kho, ngăn không cho ai vào.

Sau khi Trịnh Sở vào nhà kho, các nhân viên phục vụ mới phản ứng lại, nhận ra như này không ổn.

Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân vào trong nhà kho, nếu anh ta làm ra chuyện thất đức, há chẳng phải đã hại bà chủ rồi sao.

Các vị khách cũng thấy không ổn, bảo các nhân viên phục vụ nhanh chóng mở nhà kho xem xem Trịnh Sở làm gì trong nhà kho.

Không hiểu sao nhà kho đã bị khóa chặt, cho dù có chìa khóa cũng không cách nào mở được.

Bên trong nhà kho.

Trịnh Sở nhẹ nhàng đặt Hứa Thanh Vân trên đất, ngồi xếp bằng trên đất, lặng lẽ vận cửu huyền linh công trong cơ thể, toàn thân xuất hiện một lớp sương mù màu trắng.

Ánh sáng trắng mờ ảo, phản chiếu cơ thể của Trịnh Sở như hư ảo, nhìn không rõ.

Tay phải của Trịnh Sở phát ra ánh sáng trắng, vỗ vào lưng Hứa Thanh Vân.

Ngay lập tức, một luồng linh lực màu trắng mềm mại và ấm áp truyền vào cơ thể Hứa Thanh Vân, truyền đến tất cả các mạch máu và tế bào trong cơ thể cô.


Lúc này trên người Hứa Thanh Vân xuất hiện từng tầng sương trắng, sương trắng lạnh đến thấu xương, đem mặt đất đông thành một lớp băng.

Cơ thể hiện tại của cô âm khí quá nhiều, nếu hôm nay Trịnh Sở không đến đây, âm khí này đủ để giết chết Hứa Thanh Vân.

Giới hạn lớn nhất của thể chất huyền âm là hai mươi bốn, nhưng không có nghĩa là chắc chắn có thể sống đến hai mươi bốn tuổi, mà là nhiều nhất chỉ có thể sống đến hai mươi bốn tuổi.

Hứa Thanh Vân của hiện tại mỗi ngày đều đang ở trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, có thể chết bất cứ lúc nào.

Trong cơ thể Hứa Thanh Vân tràn ra hết luồng khí lạnh này đến luồng khí lạnh khác, khiến làn da băng giá dần trở lại bình thường.

Cô ngơ ngác mở to hai mắt, trong mắt mơ màng, không hiểu sao bản thân lại ở trong nhà kho, còn bày ra tư thế ngồi kỳ quái.

Hứa Thanh Vân nhớ lúc trước bản thân còn tranh cãi với Trịnh Sở ở bên ngoài quán, sau khi tranh cãi xong vào trong quán, sau đó cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi chuyện sau đó không biết gì nữa.

Trịnh Sở cảm nhận thấy Hứa Thanh Vân đã tỉnh, thu lại lòng bàn tay lại, hỏi: “Cô gần đây có phải thường xuyên bị choáng váng không?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng nói của Trịnh Sở từ sau lưng truyền đến, quay đầu nhìn Trịnh Sở, kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?”
Gần đây cô hay bị choáng váng, đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra ra kết quả gì, theo lý mà nói sẽ không có ai biết chuyện này.

Rất nhanh Hứa Thanh Vân lại cảm thấy thoải mái, với y thuật của Trịnh Sở, có lẽ thật sự có thể kiểm tra ra.

“Có phải tôi mắc phải chứng bệnh nan y gì không?”, giọng nói của Hứa Thanh Vân rất nhẹ, giống như nhìn thấu sinh tử, không hề sợ cái chết.

Trịnh Sở mỉm cười, dịu dàng nói: “Không phải, chỉ là gần đây cô quá mệt mỏi mà thôi”.

Làm sao anh có thể nói cho Hứa Thanh Vân biết sự thật.

Cho dù nói, Hứa Thanh Vân cũng sẽ cho rằng Trịnh Sở đang giở trò lưu manh.

Bên ngoài nhà kho.

Các nhân viên phục vụ liên tục gõ đập cửa nhà kho, âm thanh vô cùng ồn ào, muốn để cho Trịnh Sở nhanh chóng mở cửa, đưa bà chủ ra ngoài.


Hứa Thanh Vân nghe bên ngoài nhà kho có tiếng ồn ào, đứng dậy nói: “Nếu đã không bị bệnh gì, tôi phải đi làm việc”.

Vừa dứt lời, cô mở cửa nhà kho, đi ra ngoài quán.

Nhà kho đột nhiên mở ra, trong tay các nhân viên phục vụ đang cầm các loại vật dụng trong quán, chuẩn bị đánh Trịnh Sở một trận.

Bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Vân bình an vô sự bước ra ngoài, vô cùng ngạc nhiên: “Bà chủ, chị không sao chứ?”
“Tên cầm thú đó không làm gì chị chứ?”
Hứa Thanh Vân đối xử rất tốt với những nhân viên phục vụ này, vì vậy những nhân viên phục vụ này rất lo lắng cho sự an toàn của Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân cười nhẹ nói: “Anh ấy là chồng của tôi, sẽ không làm điều gì xấu với tôi”.

Các nhân viên phục vụ nghe thấy những lời của Hứa Thanh Vân cảm thấy ngượng ngùng.

Hóa ra người đàn ông trước mặt thực sự là chồng của Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của bọn họ, cười nói: “Mọi người nhanh đi làm đi, bằng không tối nay sẽ phải tăng ca đó”.

Trịnh Sở nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Vân, nói: “Tôi về nhà một chuyến, cô có việc gì thì gọi cho tôi”.

“Được”, Hứa Thanh Vân đơn giản đáp lại một câu.

Trịnh Sở rời khỏi quán, bắt một chiếc taxi, đi thẳng về nhà.

Vừa về đến nhà, Trịnh Sở lập tức vào bếp, mở nồi áp suất, dựa theo phương pháp của kiếp trước, cho hai viên ngọc ba màu vào nồi áp suất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi