VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Không có võ giả nhà họ Trịnh giúp đỡ thì Trịnh Sở đã chết từ lâu rồi.

Lam Hinh lúc này đã không còn có thể nhắm mắt cầu nguyện, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Trịnh Sở có thể sẽ thật sự chết ở đây, cô phải mở to mắt nhìn Trịnh Sở nhiều hơn.

Ầm!
Trong mật thất, Ngân Hoa Bà Bà lại thi triển thân pháp quỷ dị xông về phía Trịnh Sở và Trần Anh công kích.

Trịnh Sở biết cho dù Trần Anh ở trạng thái đỉnh cao cũng sẽ không phải là đối thủ của Ngân Hoa Bà Bà, bây giờ cô ta đang ở trong trạng thái con rối, chắc chắn lại càng không có khả năng.

Trịnh Sở đứng yên tại chỗ, quan sát Ngân Hoa Bà Bà hung hãn xông về phía mình thi triển thế công mãnh liệt.

Trong lòng bàn tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa mờ ảo.


Khi Ngân Hoa Bà Bà nhìn thấy ngọn lửa, bà ta cười lớn: "Món ngon, mày nghĩ một ngọn lửa có thể khiến cho tao bị thương sao?"
Người đàn ông tóc xù trước đó chính là pháp sư khống chế lửa, thực lực nhập đạo đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của bà ta.

Bây giờ Trịnh Sở lại muốn dùng lửa giết bà ta, đúng là chuyện nực cười.

Hư ảnh quỷ dữ phía sau lưng Ngân Hoa Bà Bà không ngừng vung lưỡi liềm cùng trường kiếm chém loạn, sát khí dâng lên đầy trời.

Những người bên ngoài mật thất nhìn thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay Trịnh Sở cũng cười nhạo, cảm thấy nó yếu hơn ngọn lửa của pháp sư tóc xù rất nhiều.

Muốn dùng ngọn lửa nhỏ này giết chết Ngân Hoa Bà Bà, đúng là chuyện quá nực cười.

Thần sắc của Trịnh Sở vẫn bình thản, anh nhẹ nhàng vung tay phải lên, ngọn lửa mờ ảo dường như hóa thành một hạt giống bắn về phía Ngân Hoa Bà Bà.

Ngân Hoa Bà Bà không thèm để ý đến ngọn lửa mờ ảo đó, hư ảnh quỷ dữ sau lưng tiếp tục vung lưỡi liềm cùng trường kiếm chém loạn về phía Trịnh Sở.

Tuy nhiên, cho dù Ngân Hoa Bà Bà có hung hãn đến cỡ nào thì cũng không thể chém trúng Trịnh Sở dù chỉ là một cái.

Rồi bỗng nhiên, Ngân Hoa Bà Bà lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, thân thể âm lãnh hàn băng của bà ta bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác nóng hừng hực đang thiêu đốt từ bên trong cơ thể.

Cảm giác bỏng rát này ban đầu không rõ ràng nhưng chỉ trong vài giây thì nó đã lan ra khắp cơ thể của bà ta.

Trong chớp mắt toàn thân của Ngân Hoa Bà Bà đã bị một ngọn lửa đỏ rực bao phủ và không ngừng thiêu đốt, khiến cho bà ta phải kêu lên những tiếng vô cùng thê lương, những đòn công kích cũng lệch nhịp.

Chỉ trong vài giây, cơ thể của Ngân Hoa Bà Bà đã bị ngọn lửa thiêu rụi, biến thành một đống tro tàn rồi biến mất.

Trịnh Sở thậm chí còn không thèm nhìn đến đống tro tàn mà Ngân Hoa Bà Bà vừa biến thành, chỉ cùng với Trần Anh đi thẳng về phía Long Môn Lệnh.

Trong mật thất có một khối vàng đặc được điêu khắc hình đầu rồng đang được treo lên bằng một sợi dây thừng màu đỏ.


Trịnh Sở phất tay phải, sợi dây màu đỏ ngay lập tức bị đứt, đầu rồng được chạm khắc bằng vàng rơi vào lòng bàn tay của Trịnh Sở.

Cho dù đã cầm được Long Môn Lệnh thì anh cũng không hề tỏ ra phấn khích.

Chuyện này đối với Trịnh Sở mà nói chỉ là chuyện vô nghĩa, không đáng để nhắc tới.

Khi Long Môn Lệnh rơi vào lòng bàn tay của Trịnh Sở thì một cánh cửa đá đã được mở ra trong mật thất, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vô cùng chói mắt.

Nét mặt của Trịnh Sở vẫn lãnh đạm, không tỏ ra chút hứng thú nào, chỉ thong thả bước qua cánh cửa rồi đi ra ngoài.

Trần Anh lặng lẽ đi theo sau Trịnh Sở, họ cùng nhau bước ra ngoài.

Bầu không khí bên ngoài mật thất trở nên im lặng như tờ, không có bất cứ ai có thể lên tiếng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Hâm ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, không ngờ Long Môn Lệnh cuối cùng lại bị Trịnh Sở đoạt được.

Tuy rằng ông ta đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Sở đoạt được Long Môn Lệnh thì trong lòng vẫn dâng lên sự tuyệt vọng cùng không cam lòng, không hề muốn chuyện này xảy ra.

Khuôn mặt của Mã Gia Vĩ lại càng khó coi hơn nữa, từ đầu đến cuối ông ta đều tỏ ra vô cùng đắc ý cười cợt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngân Hoa Bà Bà bị ngọn lửa của Trịnh Sở đốt cháy thành tro thì nụ cười của ông ta liền đông cứng lại.

Những người còn lại cũng rơi vào trầm mặc, không ngờ rằng Trịnh Sở trông có vẻ tầm thường nhất lại có thể sống sót đến cuối cùng và đoạt được Long Môn Lệnh mà bọn họ mơ ước.

Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh im lặng một lúc sau đó liền đứng bật dậy khỏi bàn và hét lên sung sướng, phấn khích không thôi.

Khi Lam Hinh nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng liền nở một nụ cười ngọt ngào, cô ấy đã không nhìn nhầm Trịnh Sở, anh thật sự đã thắng rồi, anh đã sống sót đến cuối cùng.

Ở một nơi vắng vẻ, thanh niên nhà họ Trịnh đeo kính râm có chút kinh ngạc, không ngờ chỉ mới ba năm không gặp mà Trịnh Sở bây giờ lại có thể thi triển thuật pháp đáng sợ như vậy.

Hắn ta cười lạnh nói: "Cho mày vui vẻ một lát, đợi lát nữa xem Trần Anh sẽ giải quyết mày thế nào".


Hắn ta cho rằng Trần Anh chỉ đang đùa giỡn với Trịnh Sở, để cho Trịnh Sở đắc ý vênh váo một lúc sau đó mới giết chết.

Trịnh Sở bước đến vị trí của Thạch Phá Thiên với vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Tôi đã lấy được Long Môn Lệnh rồi.

Ngọc ba màu đang ở đâu?"
Đương nhiên Trịnh Sở sẽ không giao Long Môn Lệnh cho Thạch Phá Thiên, anh chỉ cần đảm bảo địa bàn của Thạch Phá Thiên sẽ không bị nhà họ Triệu cướp là được.

Dù sao thì người cầm Long Môn Lệnh có thể hiệu lệnh cả tỉnh Thiên Xuyên, trở thành lão đại của toàn tỉnh Thiên Xuyên.

Thạch Phá Thiên cũng chẳng dám cầu Long Môn Lệnh từ tay Trịnh Sở.

Lỡ như chọc Trịnh Sở tức giận thì chỉ sợ ông ta cũng sẽ bị anh đốt thành tro tàn.

Thạch Phá Thiên nuốt nước miếng, nói nhỏ vào tai Trịnh Sở tung tích của hai viên ngọc ba màu còn lại.

Ông ta nói xong thì thấy lông mày của Trịnh Sở hơi nhướng lên, ngay lập tức sắc mặt của ông ta đã trắng bệch, liền quỳ xuống nói: "Trịnh đại sư, mặc dù nơi đó rất nguy hiểm nhưng ngọc ba màu quả thật có ở đó".

Lam Hữu Danh nhìn thấy vậy thì cũng quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nói lời nào.

Mọi người có mặt đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Trịnh Sở không phải là cao thủ mà Thạch Phá Thiên mời đến hay sao? Tại sao bây giờ trông Thạch Phá Thiên lại giống như người hầu của Trịnh Sở hơn vậy?
Trịnh Sở vẫn lãnh đạm nói: "Nếu như ông dám nói dối, nếu như ở đó không có ngọc ba màu thì ông phải tự gánh lấy hậu quả"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi