VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Lúc này có rất nhiều sinh viên đại học quanh bồn hoa, có người ngồi trên ghế đá, có người thì nằm trên bãi cỏ, vẻ mặt thoải mái không chút lo lắng.

Tạ Phi Phi đi đến bên bồn hoa, nhìn thấy người bạn thân trong ký túc của mình đang ngồi ở bãi cỏ chơi game trên điện thoại.

Tạ Phi Phi nhìn thấy cô ấy, khóe miệng dâng lên ý cười, đi về phía cô ấy chào một tiếng: “Tiểu Ngư, vẫn còn chơi game hả”.

Nói xong, Tạ Phi Phi bước chầm chậm về phía vị trí của Tô Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, trên mặt lộ ra nụ cười, cô ấy nói: “Tiểu Phi, người bên cạnh cậu là bạn trai cậu à?”
Tô Tiểu Ngư không biết mối quan hệ giữa Trịnh Sở và Tạ Phi Phi, chỉ biết Tạ Phi Phi mời một người bạn đến hỗ trợ biểu diễn.

Vì vậy mới hiểu nhầm Trịnh Sở là bạn trai của Tạ Phi Phi.

Tạ Phi Phi nghe Tô Tiểu Ngư nói xong, sắc mặt có chút ửng đỏ, cô ấy cúi đầu thấp giọng nói: “Nào có, anh ấy chẳng qua chỉ là bạn bình thường của tớ thôi”.


Tô Tiểu Ngư nhìn thấy phản ứng này của Tạ Phi Phi, trong lòng lập tức kết luận, nhất định Trịnh Sở là bạn trai của Tạ Phi Phi.

Nếu không cô ấy sẽ không có phản ứng này, huống chi ngũ quan của Trịnh Sở tương đối sáng sủa đẹp trai, dù cách ăn mặc không giống dáng vẻ người có tiền.

Tạ Phi Phi nhìn biểu cảm của Tô Tiểu Ngư, không phải là không biết cô ấy đang nghĩ gì, Tạ Phi Phi mắng một tiếng, trêu đùa với Tô Tiểu Ngư.

Trịnh Sở nhìn thấy Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư đùa giỡn nhau, trên mặt mang theo ý cười.

Bỗng nhiên anh cảm giác thấy đám người theo đuôi mình trước đó đang sải bước tiến đến gần.

Vào lúc bọn họ sắp đến gần, đột nhiên Trịnh Sở xoay người nhìn.

Sáu tên tay sai của Dương Tu vốn dự định thừa dịp Trịnh Sở đứng quay lưng với bọn họ thì dốc sức hù dọa anh, đánh anh một trận.

Để Trịnh Sở xấu hổ trước mặt nhiều người.

Đột nhiên Trịnh Sở quay đầu, dọa sáu tên tay sai của Dương Tu giật mình, trực tiếp sợ hãi kêu lên một tiếng.

Sau tiếng kêu, các sinh viên đang nhàn nhã ngồi trong bồn hoa, ánh mắt đều tập trung nhìn tới.

Nhưng bọn họ đều biết sáu người này đều là tay sai của Dương Tu, ngày thường đều ỷ có Dương Tu chống lưng, làm xằng làm bậy ở đại học Giang Nam.

Hôm nay lại bị một nam sinh xa lạ dọa cho sợ hết hồn, khiến trong lòng những sinh viên này khen ngợi, nhưng ngoài mặt cũng không dám biểu hiện ra.

Sáu tên người hầu của Dương Tu bị Trịnh Sở dọa như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Huống hồ sinh viên ở đây nhiều như vậy, nếu không biểu hiện một chút trước mặt những sinh viên này, về sau làm sao bắt nạt bọn họ được, để bọn họ biết sợ.

Nghĩ đến những người này, sáu tên tay sai của Dương Tu nhìn Trịnh Sở nói: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng quá đấy, người phụ nữ cậu Triệu nhìn trúng mà mày cũng dám động?”
“Tôi bắt nạt phụ nữ lúc nào?”, Trịnh Sở nhìn sáu tên tay sai này, anh chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không gấp gáp đánh bọn họ một trận.


“Mày đang chơi chữ với tao hả?”, bọn họ tức giận, sắc mặt dữ tợn đầy khó coi, cảm thấy Trịnh Sở đang cố tình khoe khoang chơi chữ.

Trịnh Sở nhìn bọn họ thay đổi sắc mặt, anh cũng không sợ hãi chút nào, mà ha ha cười nói: “Trêu đùa mấy người đấy, thì sao?”
Tô Tiểu Ngư nhìn thấy sáu tên tay sai của Dương Tu có đụng chạm với Trịnh Sở.

Cô ấy há miệng: “Tiểu Phi, bạn trai cậu gặp nguy hiểm kìa”.

Tạ Phi Phi nghe Tô Tiểu Ngư nói vậy, cô ấy cười đùa đáp lại: “Cậu yên tâm đi, anh ấy rất lợi hại”.

Tô Tiểu Ngư nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Sở.

Các sinh viên còn lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa sáu tên tay sai của Dương Tu và Trịnh Sở, bọn họ chỉ cảm thấy lá gan Trịnh Sở thật lớn.

Hoặc là dốt nát, hoặc là bối cảnh thực lực lớn.

Dù sao thì Dương Tu cũng là con cái của nhân vật quyền quý thành phố Thanh Nham, hơn nữa quan hệ giữa hắn ta và Triệu Đức Phúc không tệ, vậy nên không ai dám trêu chọc vào hắn ta.

Đông đảo sinh viên nhìn thấy cách ăn mặc của Trịnh Sở, lập tức phủ định khả năng Trịnh Sở là người ở gia tộc có bối cảnh và thực lực.

Bởi vì đồ anh mặc trên người đều là quần áo giá rẻ, toàn bộ đồ trên người cộng lại cũng chỉ khoảng hai trăm tệ.

Làm gì có nhân sĩ quyền quý nào sẽ có lối ăn mặc thế này? Khiêm tốn nhưng cũng không phải khiêm tốn như vậy.

Sáu tên tay sai của Dương Tu cũng cảm thấy vậy, bọn họ cho rằng Trịnh Sở chỉ là một con dế nhũi mà thôi, chỉ có dế nhũi mới dốt nát như vậy.

Cho dù đánh anh nhập viện, đánh đến mức cuộc sống không thể tự lo được thì cũng sẽ không có vấn đề gì.

Dù sao bọn họ cũng có tòa núi cao Dương Tu làm chỗ dựa, ai dám làm gì bọn họ chứ?
Sắc mặt sáu người dữ tợn, lăm le nhìn Trịnh Sở, bọn họ cười hắc hắc: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng rồi đấy, để xem sau khi ăn quả đấm này của bọn tao, mày còn dám ngông cuồng nữa không”.

Các sinh viên xung quanh thấy vậy liền rối rít cúi đầu, không muốn xem cảnh này.


Bọn họ cảm thấy chắc chắn Trịnh Sở sẽ bị đánh rất thảm, cả đời này hẳn sẽ phải ở trong bệnh viện.

Tô Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng đi xem.

Ba người các cô mặc dù không quen Trịnh Sở, nhưng dù sao cũng là bạn trai của Tạ Phi Phi.

Huống chi sáu tên tay sai của Dương Tu vốn không phải thứ tốt đẹp gì.

Tự nhiên bị bọn họ đánh, cũng chả được cầm tiền thuốc than.

Tạ Phi Phi nhìn vẻ mặt lo lắng của ba người, cô ấy cười đùa nói: “Các cậu không cần lo lắng, xem bạn tớ dạy dỗ sáu tên đó thế nào đi, để bọn chúng về sau không còn tùy ý bắt nạt người khác trong trường học nữa”.

Tô Tiểu Ngư nghe Tạ Phi Phi nói vậy, cảm thấy không quá đáng tin.

Tướng mạo Trịnh Sở khá đẹp trai, nhưng thể chất không hề cường tráng, nhìn qua thì không giống có khả năng đánh nhau được.

Dưới ánh mắt lo lắng của các cô, sáu tên tay sai của Dương Tu mang theo nụ cười dữ tợn, bọn họ đồng loạt giơ quả đấm cỡ bao cát, đánh về phía đầu Trịnh Sở.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, hoàn toàn không coi quả đấm của sáu người này ra gì.

Thật nực cười, sáu người này ngay cả võ giả ám kình sơ kỳ rác rưởi nhất cũng chẳng phải, chỉ là người bình thường nhất trong những người bình thường, lấy cái gì ra đánh với Trịnh Sở.

Dù Trịnh Sở đứng yên cho bọn họ đánh, cũng sẽ bị quả đấm của bọn họ tàn phá, máu tươi chảy ròng ròng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi