VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Hai người đều ăn mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, chỉ một cái áo khoác thôi cũng đã tiêu tốn ít nhất năm sáu trăm ngàn.

Hứa Thanh Vân đầy khó hiểu, với tính cách của Tạ Phi Phi thì chắc hẳn cô ấy sẽ không trêu chọc tới phiền toái mới đúng.

Cô nhìn Tạ Phi Phi, nhỏ giọng nói: “Hai người này là sao?”
Tạ Phi Phi nhìn Hứa Thanh Vân, kể lại chuyện ở trong trường một lượt.

Hứa Thanh Vân nghe xong thì mày nhíu lại chặt hơn.

Lần này cô lại thấy Trịnh Sở làm đúng, hai tên này theo đuổi con gái nhà người ta, lại hiểu lầm con gái người ta hẹn hò với người khác, sau đó ghen tị đỏ mắt, đúng là đáng ghét.

Có điều trông hai thanh niên này cũng có thân phận bất phàm, Trịnh Sở đắc tội bọn họ, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.

Hứa Thanh Vân đảo mắt, đi tới trước mặt Dương Tu và Triệu Mạnh Phúc, hỏi: “Hai cậu muốn ăn món gì?”
Triệu Mạnh Phúc nhìn Hứa Thanh Vân, khinh thường nói: “Cái quán rách nát thế này, cô nghĩ tôi có muốn ăn không?”
Hắn nói xong thì dừng lại một chút, nói: “Gọi Trịnh Sở ra đây cho tôi”.


Triệu Mạnh Phúc nói xong thì đi tới trước mặt Ta Phi Phi: “Phi Phi, tại sao em phải đi làm thêm ở cái nơi thế này, thiếu tiền thì cứ nói tôi là được mà”.

Tạ Phi Phi nghe Triệu Mạnh Phúc nói thế thì liếc trắng cả mắt, nói: “Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của anh, tôi muốn kiếm tiền bằng chính sức mình”.

Triệu Mạnh Phúc nghe Tạ Phi Phi nói thế thì tức giận nói: “Đúng là thứ đê tiện, thà thích kẻ nghèo hèn cũng không chịu thương tôi, đúng là cóc ghẻ cũng chỉ thích hợp với loài lưỡng cư mà thôi, vậy mới hợp”.

Hứa Thanh Vân nghe Triệu Mạnh Phúc mắng em họ mình là kẻ đê tiện thì sao mà nhịn được, nói: “Các cậu không ăn thì thôi, lại đứng đây sỉ nhục em họ tôi là sao?”
Triệu Mạnh Phúc còn chưa trả lời thì Dương Tu đã mở miệng nói: “Thì ra Tạ Phi Phi là em họ cô, thảo nào hai người đều đê tiện như nhau, cậu ấm nhà họ Triệu muốn cô gọi Trịnh Sở ra đây, các cô đừng lắm lời làm gì”.

Tạ Phi Phi nghe Dương Tu nói thế, dù có tốt tính đến mấy cũng không thể nhịn được, vung tay lên định tát vào mặt Dương Tu.

Bốp!
Mặt Dương Tu đã trúng một cái tát của Tạ Phi Phi, để lại một dấu bàn tay đỏ ửng.

Dương Tu không ngờ Tạ Phi Phi luôn ngoan ngoãn hiền lành lại dám đánh mình.

Hắn ta đỏ mắt, nhưng vẫn chưa ra tay mà nhìn sang Triệu Mạnh Phúc.

Thấy Triệu Mạnh Phúc không có ý định ngăn cản thì mới vung tay lên, chuẩn bị đánh vào mặt Tạ Phi Phi.

Khi sắp chạm vào mặt Tạ Phi Phi thì Hứa Thanh Vân đã giơ tay phải lên nắm chặt lấy cổ tay Dương Tu.

Dương Tu bị Hứa Thanh Vân nắm chặt cổ tay, dùng lực muốn lấy tay ra.

Nhưng dù hắn ta có vùng vẫy thế nào thì tay Hứa Thanh Vân vẫn như cái kìm, giữ chặt hắn ta ở đó.

“Buông tay!”, Dương Tu đỏ mắt, giơ tay trái lên muốn đánh Hứa Thanh Vân.

Hắn ta cảm thấy bản thân mình giơ tay lên đánh người nhưng lại bị một cô gái giữ chặt cổ tay, không thoát ra được thế này quá là mất mặt.

Hứa Thanh Vân không để ý tới lời Dương Tu, không biết lấy đâu ra thêm sức mạnh, rắc một tiếng, đau đến nỗi Dương Tu hét lên oai oái, hình như đã bị trật khớp rồi.


Triệu Mạnh Phúc bên cạnh thấy Dương Tu như thế thì thất vọng nói: “Dương Tu, cậu còn không thể đánh nổi một cô gái hả?”
Cánh tay Dương Tu đang đau, kêu rên nói: “Anh Triệu, sức cô ta rất mạnh”.

Tạ Phi Phi thấy Hứa Thanh Vân như thế thì bất ngờ nói: “Chị họ, không ngờ chị lại lợi lại như thế, không ngờ chị lại giấu tài”.

Hứa Thanh Vân cũng hơi ngơ ngác với sức mạnh mình có được.

Bản thân cô cũng không hiểu, sức mạnh của cô rất yếu, sao hôm nay lại trở nên mạnh mẽ thế này.

Hứa Thanh Vân có thể nghe thấy rất rõ tiếng khớp xương của Dương Tu bị trật vang lên ngay bên tai mình.

Dương Tu bị đau, nhìn Triệu Mạnh Phúc, lên tiếng cầu xin: “Anh Triệu, cô ta đánh tôi, hoàn toàn không nể mặt anh chút nào, anh mau dạy dỗ cô ta giúp tôi với”.

Triệu Mạnh Phúc hừ lạnh, nhìn Hứa Thanh Vân nói: “Các cô đã không chịu gọi Trịnh Sở ra đây thì tôi sẽ đập nát cái quán này, để tôi xem Trịnh Sở có chụy xuất hiện không”.

Hắn tin tưởng vào sức mạnh của mình, Trịnh Sở mãi vẫn không chịu ra mặt là vì sợ hãi hắn nên mới trốn đi.

Hắn lôi việc đập quán để uy hiếp Trịnh Sở, hắn không tin Trịnh Sở sẽ núp được suốt đời.

Khách trong quán nghe Triệu Mạnh Phúc nói thế thì mở miệng quát to.

“Ranh con ở đâu ra, không biết trời cao đất rộng là gì hả?”
“Dám đập thử xem, để coi bọn này có đánh cho má cậu nhận không ra không”.

“Con nít bây giờ chẳng có tí giáo dưỡng nào”.

Khách khứa thấy Triệu Mạnh Phúc và Dương Tu ăn mặc hàng hiệu đắt tiền là thế, nhưng lại không biết điều.

Khách trong quán rất đông, nhiều người cùng nhau lên tiếng, tuy họ không dám đánh Triệu Mạnh Phúc và Dương Tu nhưng cũng không tin hai người họ dám lật trời.

Dương Tu nghe khách khứa nói thế thì chuyển tầm mắt sang Triệu Mạnh Phúc, mong hắn có thể ra tay.


Triệu Mạnh Phúc hừ lạnh, nói: “Bây giờ bọn nghèo mạt này ngày càng to gan nhỉ, lại còn dám mở miệng mắng tôi”.

Vừa nói xong thì hắn siết chặt nắm đấm, đi về phía khách khứa trong quán.

Khách trong quán thấy Triệu Mạnh Phúc đi về phía mình thì đều đứng dậy để lấy thế uy hiếp.

Vấn đề là Triệu Mạnh Phúc hoàn toàn không để đám người kia vào mắt.

Hắn là võ giả cảnh giới minh kình, bình thường hoàn toàn không có đối thủ.

Ầm ầm.

Nắm đấm của Triệu Mạnh Phúc liên tục tung ra, có vài vị khách đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng.

Mấy người khác thấy Triệu Mạnh Phúc còn trẻ mà lại mạnh như thế, mấy người vẫn chưa bị đánh lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Triệu Mạnh Phúc hừ lạnh: “Một đám đê hèn bị khinh thường mà cũng dám lên mặt, nói nữa đi”.

Kỳ Phong Đạo Nhân vừa uống Tứ Lượng Dịch vừa nhấm nháp món ngon trên bàn.

Ông ta thấy rất rõ những gì Triệu Mạnh Phúc vừa làm trong quán.

Kỳ Phong Đạo Nhân đưa lưng về phía Triệu Mạnh Phúc, giọng bình thản nói: “Ranh con, ai cho cậu đến nơi này làm càn?”
Triệu Mạnh Phúc nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói thế thì lửa giận trong lòng bốc lên.

Lúc nãy mấy người cố làm ra vẻ đã bị hắn đánh cho một trận, sau đó đều ngoan ngoãn cả rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi