VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Kỳ Phong Đạo Nhân là pháp sư nhập đạo đỉnh phong, không có nghĩa là ông ta không sợ đau.

Giờ bị Tạ Phi Phi véo một cái, đau đến mức khó chịu.

“Ai sai các người đến”, Kỳ Phong Đạo Nhân nhẫn nhịn nỗi đau ở cánh tay do bị Tạ Phi Phi véo, nhìn đám người trong cửa hàng.

Nguyên Tu nghe thấy lời này, cười ha ha nói: “Lão già, muốn sống thì mau chóng cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi đánh ông tàn phế.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe lời của Nguyên Tu, cười ha ha nói: “To gan thật đấy, dám ăn nói với tôi như vậy”.

“Ông là đồ chó gì”, Nguyên Tu nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân như đang nhìn một ông lão đần độn.

Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, lên tiếng nói: “Lão đạo sĩ, đối phương đã nói ông như vậy, ông còn không mau chóng thể hiện đi”.

Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn gã lực lưỡng cao lớn đi về phía ông ta, cười ha ha nói: “Muốn chết mà”.

Vừa dứt lời, trong tay ông ta xuất hiện ba quả cầu lửa to bằng nắm đấm trẻ con.


Ba quả cầu lửa này vừa xuất hiện, lập tức đánh lên người gã lực lưỡng.

Bành bành bành.

Gã lực lưỡng cao lớn vẫn chưa lại gần đến Kỳ Phong Đạo Nhân, đã bị quả cầu lửa đánh cho bay ngược đi, ngọn lửa trên người bùng cháy một cách vô tình.

Bọn họ lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa.

Nhưng ngọn lửa rất mạnh, mặc cho bọn họ dập lửa thế nào cũng không dập được hết, chỉ lát sau đã bị thiêu chết.

“Ông…”, Nguyên Tu nhìn thấy thủ đoạn mà Kỳ Phong Đạo Nhân thi triển ra, cơ thể cũng phải lùi về sau mấy bước.

Ông ta cảm thấy Kỳ Phong Đạo Nhân có chút tà dị, đến quá gần sẽ rất không an toàn với mình.

Ngay cả cao thủ của Vương Thành Nhân phái đi cho mình cũng bị đánh bại dễ dàng, mình xông lên chắc chắn sẽ chết.

Năm gã lực lưỡng cao lớn còn lại lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ thực lực của ông lão này mạnh như vậy.

Chớp mắt đã giải quyết năm đồng đội thực lực tương đương nhau.

Sau khi Nguyên Tu cảm thấy mình đã lùi lại một khoảng cách an toàn, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân với khuôn mặt tức giận nói: “Lão già, chúng tôi phụng lệnh Vương Đại Sư, ông dám ngăn cản chúng tôi làm việc?”
Khi Nguyên Tu nhắc đến Vương Thành Nhân, trong lòng rất tự tin, cho rằng Kỳ Phong Đạo Nhân chắc hẳn không dám tiếp tục xuống tay với ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Nguyên Tu, cười ha ha, hỏi: “Vương đại sư mà cậu nói là ai?”
“Đương nhiên là Vương Thành Nhân, Vương đại sư rồi”, Nguyên Tu không ngờ, Kỳ Phong Đạo Nhân lại không biết Vương Thành Nhân.

Như vậy lần này ông ta gặp nguy hiểm rồi.

Kỳ Phong Đạo Nhân cười ha ha nói: “Vương Thành Nhân sai cậu đến đây gây chuyện với Trịnh Sở?”
Ông ta không biết ân oán giữa Trịnh Sở và Vương Thành Nhân.

Nguyên Tu gật đầu nói: “Nếu không, chúng tôi đến đây làm gì? Ở đây cũng chẳng có thứ gì ngon”.

Ông ta nói ra câu này, rồi lại nói: “Nếu biết điều tôi khuyên ông ngoan ngoãn tránh ra, để tôi đưa cô gái này đi”.

Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, thấy ông ta cau mày, nghi hoặc nói: “Ông ta rất lợi hại sao?”

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, gật đầu nói: “Ừm, rất lợi hại”.

Trong nước Hoa Hạ rộng lớn, đa số đều biết đến uy danh của Vương Thành Nhân, biết sự tích dũng mãnh thời trẻ của ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân cũng không dám đắc tội với ông ta, bởi vì một khi đắc tội, bản thân lập tức sẽ bị Vương Thành Nhân giết dễ dàng.

Nhưng ông ta cũng không hiểu, chẳng phải Vương Thành Nhân vẫn luôn bế quan tu luyện trong rừng sâu núi cao sao, tại sao bỗng xuống núi, lại đột nhiên xuống tay với Trịnh Sở.

Nguyên Tu nhìn thấy Kỳ Phong Đạo Nhân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, lập tức đắc ý, cười nói: “Đã biết Vương đạo sư lợi hại, thì mau chóng dập đầu tạ lỗi với tôi đi, tôi có thể suy nghĩ tha cho ông một mạng”.

Sau khi ông ta được lợi, lại càng tấn tới, nhận định Kỳ Phong Đạo Nhân không dám làm gì ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Nguyên Tu, cười ha ha nói: “Kể cả là Vương đại sư cũng không dám sỉ nhục tôi, cậu là cái thá gì?”
Ông ta vừa dứt lời, tay phải đập vào trong hư không.

Bốp một tiếng vang lên, trên khuôn mặt Nguyên Tu xuất hiện một dấu bàn tay đỏ bừng, miệng có máu tươi rỉ ra.

“Tôi dẫn cô ấy đến gặp đại sư”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng rất lạnh lùng, không cho phép đám người Nguyên Tu phản đối.

Chủ yếu là ông ta vốn không đánh lại được Vương Thành Nhân, thà đưa Hứa Thanh Vân cùng đến gặp Vương Thành Nhân còn hơn là bỏ chạy rồi bị truy giết, xem xem rốt cuộc ông ta muốn thế nào.

Nói không chừng còn có thể khuyên được Vương Thành Nhân, thả Hứa Thanh Vân.

Cho dù không thể khuyên thành công, thì có mình ở đó, ít nhất Hứa Thanh Vân cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nguyên Tu nghe thấy lời của Kỳ Phong Đạo Nhân, sắc mặt cứng đờ, thất thần nói: “Ông thực sự muốn dẫn Hứa Thanh Vân đi gặp Vương đại sư?”
Sau khi ông ta chịu một phát tát của Kỳ Phong Đạo Nhân, còn tưởng nhiệm vụ lần này của mình thất bại chắc rồi.

Không chừng còn sẽ bị lão đạo sĩ trước mặt giết chết.

Tuyệt đối không ngờ rằng, lão đạo sĩ trước mắt lại chủ động đến tìm Vương Thành Nhân.

Nguyên Tu không biết Kỳ Phong Đạo Nhân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể dẫn Hứa Thanh Vân, vợ của Trịnh Sở đến trước mặt Vương Thành Nhân, coi như đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

“Được”, Nguyên Tu quả quyết gật đầu đồng ý.

Sự thực là ông ta có đồng ý hay không cũng chẳng có gì khác biệt, cùng lắm Kỳ Phong Đạo Nhân đích thân dẫn Hứa Thanh Vân đi tìm Vương Thành Nhân.


Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, thấy Kỳ Phong Đạo Nhân chủ dộng dẫn chị họ của mình đến chỗ kẻ địch, tức giận nói: “Lão đạo sĩ, ông muốn làm gì?”
“Tôi đang bảo vệ sư mẫu”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng rất bình thản, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lúc này Hứa Thanh Vân đến bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, nhìn Tạ Phi Phi đỏ bừng mặt vì tức giận, nói: “Phi Phi, bây giờ em rời khỏi đây đi”.

Tạ Phi Phi cúi đầu, trên mặt đầy buồn bã, đau lòng vì Hứa Thanh Vân xảy ra chuyện.

Hứa Thanh Vân thấy Tạ Phi Phi vẫn chưa đi, quát nói: “Mau chóng rời khỏi đây cho chị”.

Tạ Phi Phi vẫn không chịu đi, yên lặng đứng ở đó.

Hứa Thanh Vân không tiếp tục để ý đến Tạ Phi Phi, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân nói: “Chúng ta đi thôi”.

Cô không muốn ở lại đây quá lâu, lo sợ Tạ Phi Phi sẽ bị liên lụy.

Kỳ Phong Đạo Nhân làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Vân, gật đầu, dẫn theo Hứa Thanh Vân rời khỏi quán ăn.

Nguyên Tu ở phía sau, nhìn thấy Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân cùng rời khỏi đây.

Trong lòng ông ta vô cùng vui mừng, còn về Tạ Phi Phi, cũng chẳng phải là gì của Trịnh Sở, không cần bắt cô ta.

Trước đó Nguyên Tu muốn bắt cô ta, nhưng nhìn thấy nhan sắc không tệ, có thể bắt về hưởng thụ.

Bên ngoài cửa phòng VIP 001 khách sạn Thiên Quan.

Lúc này đã có không ít nhân vật quyền quý đứng ở đó.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi