VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Tạ Bá Ngọc nhìn vào Trần Anh, không nói lời nào lặng lẽ đi theo sau Trịnh Sở, ông ta vội vàng đi theo sau Trịnh Sở, cùng rời đi.

Khi ba người Trịnh Sở, Trần Anh, Tạ Bá Ngọc tới chân núi Cổ Lâm.

Chân núi Cổ Lâm.

Nguyên Tu nhận được thông tin, Tạ Bá Ngọc một mình đến núi Cổ Lâm liền bẩm báo cho Vương Thành Nhân
Nể tình Nguyên Tu hiến cho mình ngọc ba màu, Vương Thành Nhân một lần nữa giao nhiệm vụ này cho Nguyên Tu.

Nguyên Tu lập tức dẫn theo cao thủ bên cạnh Vương Thành Vân đến núi Cổ Lâm.

Kết quả là khi đến núi Cổ Lâm, Nguyên Tu nhận thấy rằng ở đây sương trắng rất kỳ lạ, khi bước vào liền cảm thấy mất phương hướng.

Ông ta chỉ có thể canh giữ ở đây, ông ta không tin Tạ Bá Ngọc sẽ không từ trên núi xuống.

Không lâu sau.


Có tên võ giả thấy ba bóng dáng mơ mơ hồ hồ đang đi xuống con đường mòn trên núi Cổ Lâm, hắn ta lập tức báo cho Nguyên Tu.

Nghe thấy tin này, Nguyên Tu vô cùng phấn khởi, ông ta cười dữ tợn: “Lần này tôi có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đại sư Vương giao cho tôi rồi”.

Ông ta luôn nghĩ về việc làm thế nào để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Vương Thành Nhân, từ đó thu được lợi ích.

Hai mắt Nguyên Tu rực lửa, ông ta cẩn thận nhìn vào ba bóng người mơ hồ đang xuống núi Cổ Lâm, ông ta kêu mấy chục võ giả phía sau chuẩn bị cho thật tốt.

Một khi ông ta phất tay lên phải lập tức ra tay, hạ gục Trịnh Sở một cách quyết đoán
Dù sao thì Nguyên Tu cũng đã thấy được thực lực của Trịnh Sở, cho nên bọn họ không thể coi thường đối phương.

Trong chốc lát, Nguyên Tu đã có thể nhìn rõ bộ dạng mơ mồ của ba bóng người đó.

Trên mặt ông ta mang theo nụ cười hung phấn, ông ta hét lớn về phía trước: “Cậu Trịnh, đợi cậu lâu lắm rồi,
Nguyên Tu thấy Trịnh Sở đi ra khỏi núi Cổ Lâm, trong lòng ông ta liền kết luận rằng Trịnh Sở sợ bị Vương Thành Nhân đánh chết đến nỗi bỏ cả vợ chạy tới đây tránh nạn.

Tạ Bá Ngọc nhìn vào Nguyên Tu, ông ta nhận ra thân phận của Nguyên Tu, là đại lão quyền quý của thành phố Đỉnh Phúc
Ông ta nhíu mày, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Nguyên Tu, anh có ý gì?”
Nghe thấy lời của Tạ Bá Ngọc, Nguyên Tu cười ha hả nói: “Không có ý gì, tôi chỉ muốn kêu cậu Trịnh đến gặp đại sư Vương với tôi thôi”.

Nghe được lời này của Nguyên Tu, Tạ Bá Ngọc cười ha hả nói: “Nguyên Tu, sợ rằng anh không biết chữ ‘chết” viết thế nào? Cư nhiên dám gây phiền phức cho cậu Trịnh”.

Nguyên Tu liếc nhìn Tạ Bá Ngọc, trong lòng nghi ngờ sao ông ta lại đột nhiên bị thương nặng.

Ông ta cười ha hả nói: “Tạ Bá Ngọc, xem quần áo trên người ông toàn là máu kìa, bây giờ ngay bản thân cũng sắp không xong rồi mà còn quan tâm đến chuyện sống chết của người khác à?”
Nói xong lời này Nguyên Tu dừng một chút rồi lại nói: “Nhan sắc của cháu gái ông không tệ, không biết cảm giác khi làm sẽ thế nào”.

Nghe Nguyên Tu nói xong câu này, Tạ Bá Ngọc chỉ cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, tiếp theo một ngụm máu tươi phun ra, ông ta bị câu nói này kích thích không hề nhẹ.

Mặt ông ta trắng bệch, ông ta vươn tay phải ra, run rẩy chỉ về phía Nguyên Tu, nói: “Nếu mày dám làm xằng bậy với cháu gái tao, mày chỉ có đường chết”.

Nguyên Tu như thể nghe thấy một câu chuyện cười vậy, ông ta nhìn vào Tạ Bá Ngọc, nói: “Bây giờ tôi có đại sư Vương là chỗ dựa, tôi còn sợ ông chắc?”

Nguyên Tu tự cho rằng có Vương Thành Vân chống lưng giúp, cả tỉnh Thiên Xuyên này không có ai dám làm gì ông ta.

Ông ta vung tay phải lên, lạnh giọng nói: “Lên cho tôi, đánh cho ba người bọn họ một trận rồi dẫn về gặp đại sư Vương”.

Mấy chục tên võ giả sau lưng Nguyên Tu đều là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền tiểu thành.

Những người này đều được Vương Thành Nhân chỉ bảo dạy dỗ.

Mặc dù tiếng tăm không bằng Cổ Thế Tuyệt và Trần Hổ Đại, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ
Nghe nói sau khi Vương Thành Nhân xuống núi, bọn họ ào ào tới thành phố Giang Nam nghe theo phân phó của Vương Thành Nhân.

Nhận được lệnh của Nguyên Tu, mấy chục tên tông sư võ đạo hướng về phía Trịnh Sở, Trần Anh và Tạ Bá Ngọc với vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc lạnh lùng.

Mấy chục tên tông sư võ đạo này đều có uy danh ở ngoại giới, mặc dù không thể so bì với Cổ Thế Tuyệt, nhưng mấy tên tông sư võ đạo ở cảnh giới hóa huyền bình thường cũng không thể sánh được với bọn họ.

Bây giờ mấy chục người cùng tiến lên tóm bắt Trịnh Sở, Nguyên Tu không tin Trịnh Sở còn có thể vượt qua được biến cố lần này.

Tạ Bá Ngọc nhìn vào mấy chục người phía trước, sắc mặt ông ta rất khó coi, ông ta nói với Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, mấy chục người này không dễ đối phó”.

Vẻ mặt Trịnh Sở rất bình tĩnh, anh cười ha hả nói: “Đối phó với đám tôm tép tạp nham này, khỏi cần tôi ra tay”.

Nghe được câu này của Trịnh Sở, mấy chục tên tông sư võ đạo của cảnh giới hóa huyền tức giận phừng phừng.

Mặc dù danh tiếng của bọn họ không vang dội như Cổ Thế Tuyệt, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có lòng tự tôn cao ngạo.

Bây giờ bị Trịnh Sở nói là bọn tôm tép tạp nham, khỏi phải nói bọn họ rất không vui.

“Thằng kia, tao thấy mày chán sống rồi đó”.

“Đánh cho nó sống dở chết dở trước đã rồi dẫn về cho đại sư Vương”.

“Đại sư Vương chỉ nói là muốn dẫn Trịnh Sở về gặp, chứ ông ấy không nói là muốn đưa Trịnh Sở thế nào đến gặp ông ấy”.


Đám người bàn bạc một lúc, tất cả dùng hết thủ đoạn mạnh nhất của mình bổ nhào về phía Trịnh Sở.

Bọn họ biết Trịnh Sở rất mạnh, có thể đánh chết cả Cổ Thế Tuyệt.

Do vậy bọn họ không dám chủ quan.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh như thường, anh hoàn toàn không coi đám tông sư võ đạo trước mắt ra gì.

Thấy vậy, ánh mắt Tạ Bá Ngọc càng thêm lo lắng.

Bây giờ không phải là ngày trước, mặc dù thực lực của mấy chục tên tông sư võ đạo này không bằng Cổ Thế Tuyệt, nhưng khi bọn họ kết hợp lại thì rất mạnh, có khi mạnh như Cổ Thế Tuyệt cũng sẽ dễ dàng bại trận.

Trịnh Sở tự tin như vậy khiến Tạ Bá Ngọc đang lo lắng đồng thời cũng có chút mong đợi.

Ông ta đương nhiên hy vọng Trịnh Sở có thể dễ dàng đánh bại mấy chục người trước mắt.

Chỉ là ý tưởng này quá phi thực tế, căn bản là không thể.

Mấy chục tên tông sư võ đạo sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình bổ về phía Trịnh Sở.

Thấy thần sắc Trịnh Sở bình tĩnh như thường, trong lòng bọn họ càng giận dữ hơn, bọn họ cảm thấy Trịnh Sở quá mức kiêu ngạo.

Đồng thời bọn họ cũng cho rằng, lát nữa sẽ đánh khiến cho Trịnh Sở sống dở chết dở, nhục nhã Trịnh Sở để cho anh biết tại sao hoa lại đỏ như vậy.

Trịnh Sở nhìn về thế tiến công trước mắt, khi sắp bổ nhào phía anh, anh cười ha hả, lệnh cho Trần Anh ở một bên với đôi mắt ngớ ra động thủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi