VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ


Chẳng mấy chốc, Trịnh Sở đã đến nơi phát ra tiếng hét.

Anh nhìn về phía trước không xa, nơi đó có một cô gái có dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, mái tóc ngắn màu vàng óng.

Bộ quần áo thể thao của cô gái đã rách nát, cơ thể cô ta chảy nhiều máu đến mức máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Bên cạnh cô gái có một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi mặc bộ quần áo truyền thống màu đen, mái tóc ông ta đã bạc trắng, lúc này ông ta đang ngã trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.

"Tiểu Mẫn, cháu không cần kêu nữa, chỗ này không có người, không cần lãng phí sức lực", ông cụ nhìn Tạ Tiểu Mẫn, đau khổ nói.

Nghe lời ông cụ nói, Tạ Tiểu Mẫn bật khóc: "Ông ơi, tất cả là lỗi của cháu.

Nếu không phải do cháu thì ông đã không đến đây để gặp phải hoàn cảnh khó khăn này".

Tạ Bá Ngọc nói: "Tiểu Mẫn, chuyện này không thể trách cháu được, đây đều là do ông nội không khỏe mà còn nhất quyết muốn tới nơi này tìm dược thảo".

Trước mặt hai ông cháu là một con gấu xám to lớn cao hơn một con người.

Bộ lông của nó cũng dính không ít máu tươi, trên ngực còn có máu tươi chảy ra nhỏ xuống đất.

Đôi mắt của con gấu xám lớn đỏ ngầu, hôm nay hai ông cháu này nhất định sẽ trở thành bữa ăn của nó, nó sẽ không buông tha cho bọn họ.


"Á!", Tạ Tiểu Mẫn đột nhiên hét lên, bởi vì cô ta thấy con gấu xám đang giơ chân trước lên muốn vồ lấy mình.

Cô ta nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng này.

Vào lúc con gấu xám vồ tới, Tạ Bá Ngọc đã vội vàng đứng chắn ở trước mặt cháu gái, đẩy cháu gái về phía sau.

Nếu như Tạ Tiểu Mẫn bị con gấu xám vồ trúng thì nhất định sẽ bị biến thành một quả dưa hấu vỡ vụn.

Chân của con gấu xám chỉ cách đầu của Tạ Bá Ngọc khoảng nửa mét, nhưng nó đã không hạ xuống thêm nữa.

Ầm!
Thân hình to lớn của con gấu xám ngã thẳng xuống đất khiến cho mặt đất tung tóe bụi mù.

Khi con gấu xám ngã xuống, Tạ Bá Ngọc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Sở thì liền nói: "Cậu bạn trẻ, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ".

Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy Tạ Bá Ngọc lên tiếng thì lập tức mở mắt và nhìn thấy Trịnh Sở.

Trịnh Sở chậm rãi nói: "Tôi đến đây để lấy nhân sâm trăm năm".

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười đáp: "Cháu gái của tôi đang giữ nhân sâm trăm năm".

Trong khi nói ông ta còn ra hiệu cho Tạ Tiểu Mẫn lấy ra nhân sâm trăm năm giao cho ân nhân cứu mạng.

Tạ Tiểu Mẫn ngây người, nhìn vóc dáng bình thường của Trịnh Sở thì cảm thấy chuyện anh đánh ngã con gấu xám rất khó tin.

Phải biết rằng ông nội của cô ta là võ giả cảnh giới hóa huyền, địa vị trong giới võ giả cũng không hề thấp, còn được mệnh danh là võ đạo tông sư.

Cho dù hiện tại ông nội không được khỏe thì người bình thường cũng không thể nào so sánh được với ông.

Ngay cả ông nội còn không thể đánh lại con gấu xám, sao Trịnh Sở gầy yếu này lại có thể đánh gục nó được?
Tạ Tiểu Mẫn nhăn nhó nói: "Ông nội, con gấu xám này đã bị ông đánh gần chết rồi, người này rõ ràng chỉ vô tình chớp được thời cơ nên mới đánh gục được con gấu xám mà thôi".

Trong lòng cô ta đang nghĩ như vậy, nếu không phải vậy thì Trịnh Sở không thể nào đánh gục được con gấu xám.

Nhưng Tạ Bá Ngọc thì không nghĩ như vậy.


Cho dù con gấu xám đã bị thương nhưng chưa quá nặng, nó vẫn có dư thừa sức lực, rõ ràng không thể bị người thường dễ dàng đánh gục.

Chàng trai trước mặt bọn họ ít nhất cũng phải có thực lực của võ giả minh kính sơ kì.

Chỉ có võ giả minh kính mới có thể đánh gục con gấu xám chỉ bằng một đòn.

"Tiểu Mẫn, mau đưa nhân sâm cho cậu ấy", Tạ Bá Ngọc nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tiểu Mẫn nói.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Tạ Tiểu Mẫn tuy rằng rất buồn bực nhưng vẫn lấy ra nhân sâm trăm năm đưa cho Trịnh Sở.

Trịnh Sở cầm lấy cây nhân sâm trăm năm sau đó lại vươn tay lôi xác con gấu xám cao hơn con người rời khỏi.

Tạ Tiểu Mẫn nhìn thấy Trịnh Sở rời đi liền phẫn nộ nói: "Người này, anh cứ rời đi mà để chúng tôi lại đây sao? Sao anh không đưa chúng tôi ra ngoài?"
"Hai người đã không còn nguy hiểm nữa, không cần tôi phải mang hai người đi", Trịnh Sở chỉ để lại lời này rồi liền biến mất không thấy nữa.

Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy thì cắn môi lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ, sớm biết như vậy thì đã không đưa nhân sâm cho anh ta".

Tạ Bá Ngọc chịu đựng cơn đau trên người, chậm rãi đứng dậy, vừa nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi vừa tán dương nói: "Những người có bản lĩnh luôn cao ngạo".

Tạ Tiểu Mẫn nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì cau mày thật chặt, trong lòng cảm thấy không phục.

Trịnh Sở lôi xác con gấu xám đi vào một hang động trong rừng sâu.

Sau khi vào hang động, anh lập tức kích hoạt cửu huyền linh công để hấp thụ tinh hoa của con gấu xám.

Sau khi Trịnh Sở hấp thụ hết tinh hoa của gấu xám, con gấu xám to lớn chỉ còn lại một bộ da và một đống xương.


Anh cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều sau chuyến đi vào rừng này, thực lực của anh đã từ luyện khí sơ kỳ đạt tới luyện khí trung kỳ.

Trịnh Sở cầm lấy nhân sâm trăm năm cùng với giỏ dược liệu đi về phía chợ dược liệu Giang Nam.

Ở chợ dược liệu Giang Nam, nơi nào cũng có những người thu mua dược liệu cùng những người buôn lậu dược liệu.

Trịnh Sở đến một hiệu thuốc khá có uy tín, anh định bán các loại dược liệu trong giỏ, còn nhân sâm trăm năm thì anh sẽ giữ lại luyện thành đan dược.

Hiệu quả của dược liệu đã được luyện chế thành đan dược sẽ tốt hơn gấp bội dược liệu ban đầu.

Chủ hiệu thuốc cũng rất sòng phẳng, sau khi cân đo giá trị của dược liệu liền đưa cho Trịnh Sở hai mươi ngàn tệ.

Trịnh Sở lấy hai mươi ngàn tệ tiền mặt dạo một vòng chợ dược liệu thì nhận thấy nguồn dược liệu ở đây không tốt lắm.

Sau khi rời khỏi chợ dược liệu, Trịnh Sở tìm một cửa hàng bán điện thoại di động, bỏ ra vài trăm tệ để mua một chiếc điện thoại di động và một thẻ sim.

Anh cầm điện thoại di động nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên đó, còn nửa tiếng nữa thì bữa tiệc mới bắt đầu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi