VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ

Chương 94: Có Tiền Không?


Chuyện này xảy ra liên tiếp mấy lần, cuối cùng các ông lớn trong giới đặt cược đổ thạch đều tin vào lời nói của Mã Thiên Bồi.

Ông ta nói sẽ ra ngọc thì chắc chắn có thể ra ngọc, miếng ngọc thạch mà ông ta nói không thể xuất hiện thì hoàn toàn không thể.

Đây là sự thật còn chắc hơn sắt thép, sẽ không cho phép người khác biện minh.

Giang Tăng Huy chỉ thầm thốt lên mình vô tội khi nghe người đàn ông đeo kính nói thế.

Miếng ngọc này của ông ta đang yên bình đặt ở đó, kết quả Mã Thiên Bồi nói thế, phỏng chừng chẳng ai dám mua nữa.

Giang Tăng Huy cũng từng là một ông chủ, sau đó lại đặt cược đổ thạch đến nghiện, bán hết tài sản để cá cược loại hàng này.

Cuối cùng là tiêu tốn sáu mươi triệu để mua miếng quặng đá này.

Sau này việc làm ăn bị phá sản, ông ta không để lại một thứ gì cả, ngay cả nơi ở cũng không có.


Giang Tăng Huy bèn nghĩ đến miếng quặng đá này, nếu ông ta bán nó đi thì có vốn để làm ăn kinh doanh lại lần nữa.

Lúc này Trịnh Sở đi ngang qua, nhìn thấy phiến đá cao hai mét bèn nói: “Ông chủ, quặng đá này bao nhiêu tiền?”
Mọi người xung quanh nhìn thấy Trịnh Sở không nhìn xem màu sắc của đá và tạp chất mà đã hỏi giá thì trong lòng đều nghĩ Trịnh Sở là một tên ngốc, còn là một tên ngốc nhiều tiền, nếu không cũng sẽ không hỏi câu này.

Giang Tăng Huy thấy Trịnh Sở hỏi giá bèn mỉm cười nói: “Năm mươi triệu một phiến này!”
Bây giờ ông ta chỉ mong sao Trịnh Sở có thể mua miếng ngọc thạch này giùm mình, ông ta nhìn Trịnh Sở như nhìn ân nhân tương lai của mình vậy.

Trịnh Sở nghe năm mươi triệu một miếng, bình thản nói: “Được”.

Anh biết chất lượng và giá trị của phiến quặng đá này sau khi cắt ra không chỉ tăng gấp mười.

Người đàn ông đeo kính thấy Trịnh Sở muốn mua thì ho khan hai tiếng rồi nói: “Người anh em, miếng ngọc này không ra ngọc đâu, năm mươi triệu này mất trắng đó”.

Nghe người đàn ông đeo kính nói thế, Trịnh Sở cười nói: “Tôi nói nó có thể ra ngọc thì có thể ra ngọc”.

Người đàn ông đeo kính thấy thái độ nói chuyện Trịnh Sở kiêu căng như thế chỉ cười mỉa nói: “Người anh em, cậu có thể không biết người này, ông ta là tông sư trong giới cược đá chúng tôi”.

Nói rồi người đàn ông đeo kính giờ tay lên chỉ vào Mã Thiên Bồi.

Mã Thiên Bồi cười nói: “Anh bạn trẻ, tôi nói quặng đá không thể ra ngọc thì sẽ không ra ngọc đâu”.

Lúc nói, gương mặt ông ta tràn đầy vẻ đắc ý.

Trịnh Sở cười ha ha nói: “Đó là do trước đó ông ăn may thôi”.

“Cậu…”, nghe Trịnh Sở nói thế, Mã Thiên Bồi cực kỳ tức giận nhưng ông ta lại không muốn nổi giận trước mặt nhiều ông chủ như vậy: “Cậu không biết gì, mua rồi thì đừng hối hận”.

Lúc này người vây lại xem ngày càng nhiều.

Họ nghe nói miếng quặng đá năm mươi triệu này có người muốn mua, còn cố chấp mua trong khi Mã Thiên Bồi nói sẽ không ra ngọc thì mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc cậu chàng này ngu ngốc cỡ nào mà lại cứng đầu thế chứ!

Họ đều đang đợi xem trò cười của Trịnh Sở
Giang Tăng Huy nghĩ không thể cứ kéo dài như thế, ngộ nhỡ Trịnh Sở đổi ý thì không hay, bèn nói: “Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Nghe thế Trịnh Sở bỗng nhớ ra là mình không mang theo nhiều tiền.

Người đàn ông đeo kính thấy Trịnh Sở sửng sốt cười nhạo nói: “Đừng bảo không có tiền nhé, vậy mà cũng dám tới đây tạo nét à!”
“Không có tiền mà đến đây góp vui, còn muốn mua quặng đá?”
“Trung tâm mua sắm Phú Vinh làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại cho người này vào?”
Giang Tăng Huy nghe người xung quanh nói thế, sắc mặt cũng thay đổi.

Vẻ mặt ông ta cũng rất khó coi, mắt nhìn Trịnh Sở, cố đè nén cơn giận xuống nói: “Không có tiền?”
“Ông đợi một chút!”, Trịnh Sở vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn, lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Bá Ngọc.

Giang Tăng Huy nhìn thấy động tác của Trịnh Sở là biết anh không có tiền.

Từng có rất nhiều người nói muốn mua, kết quả nhận ra không có tiền thì bèn lấy điện thoại ra gọi rồi sau đó biến mất.

Giờ thấy Trịnh Sở lấy điện thoại ra, người đàn ông đeo kính bật cười: “Kẻ nghèo cũng dám đến đây ra oai, ở đây, chọn bừa ra một người thôi cũng có giá trị thân phận vài chục triệu đấy”.

Mã Thiên Bồi lạnh lùng cười nhạo: “Xem ra trước đây không phải do tôi xui xẻo mà là do không có loại người ngu ngốc như cậu đến kiếm chuyện”.

Trịnh Sở không quan tâm những lời nhạo báng của đám người Mã Thiên Bồi, điện thoại đã kết nối với số của Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc và Thạch Phá Thiên vừa uống rượu ở khu rượu vang vừa nói chuyện phiếm về sự thay đổi trong nhiều năm nay.

Điện thoại đúng lúc vang lên, ông ta lấy ra xem thì là Trịnh Sở đang gọi đến.

Tạ Bá Ngọc vội vàng nhận điện thoại, cung kính nói: “Cậu Trịnh, xảy ra chuyện gì thế?”
Thạch Phá Thiên ở một bên nhìn thấy Tạ Bá Ngọc lại cung kính với người ở đầu bên kia điện thoại như thế cũng lộ ra vẻ ngờ vực.

Ông ta rất tò mò rốt cuộc là ai mà lại khiến Tạ Bá Ngọc sợ đến thế.


Phải biết đằng sau Tạ Bá Ngọc có nhà họ Tạ ở Thanh Châu chống lưng.

Trịnh Sở bình thản nói: “Tôi không mang theo tiền”.

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó ngay”, nghe Trịnh Sở nói không đem theo tiền, Tạ Bá Ngọc lập tức chạy đến.

Một nhân vật tầm cỡ như Trịnh Sở thì phải nịnh bợ đàng hoàng, nâng như nâng trứng mới tốt.

Trịnh Sở nói: “Tôi đang ở khu đặt cược đổ thạch, đứng trước một quặng đá cao hai mét”.

Nghe thế Tạ Bá Ngọc cười nói: “Cậu Trịnh chờ một chút, tôi qua ngay”.

Nói rồi ông ta lập tức chạy đến khu vực đổ thạch.

Thạch Phá Thiên nhìn thấy Tạ Bá Ngọc hớt hãi chạy đi mà không quan tâm đến thân phận người nắm quyền thành phố Giang Nam vì một cuộc điện thoại thì trong lòng cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là người thế nào mà có thể khiến Tạ Bá Ngọc lại để ý và lo lắng như thế.

Đám đông vây xem xung quanh đều nở nụ cười đợi xem kịch hay sau khi thấy Trịnh Sở cúp máy.

Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn Trịnh Sở chế giễu: “Người anh em, không có tiền thì nói thẳng, cậu kéo dài thời gian như thế có ý nghĩa gì”.

Mã Thiên Bồi ở một bên nghe người đàn ông đeo kính chế nhạo Trịnh Sở cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Vừa rồi Trịnh Sở dám cãi lại mình khiến ông ta cảm thấy không vui, nếu không phải vì ngại thân phận mình thì ông ta đã bùng nổ cơn giận từ nãy rồi.

“Sao mọi người có thể nói cậu thanh niên này như thế, kẻ nghèo cũng có tự trọng của kẻ nghèo mà!”, nói rồi Mã Thiên Bồi giả vờ tỏ ra thân thiện nói: “Người anh em, chúng ta cứ từ từ đợi, tôi tin chắc cậu có thể lấy ra được số tiền này”..

Chương 95: Ra Ngọc


Người đàn ông đeo kính nghe Mã Thiên Bồi nói thế, khóe môi cong lên nói: “Là tôi nói sai, không nên tổn thương người khác trước mặt sếp Mã”.

Người xung quanh đều nói: “Sếp Mã, ông thật là tốt bụng, đợi lát nữa có thời gian ông giúp tôi xem ngọc thạch được không?”

“Sếp Mã, lát nữa anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh đi ăn cơm”.

Mã Thiên Bồi nghe mọi người xung quanh nói thế, cười nói: “Lát nữa nếu không có việc gì gấp thì tôi sẽ đi ăn với mọi người, bàn về cách làm sao để xem ngọc thạch”.

Giang Tăng Huy cười khổ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, ngộ nhỡ Trịnh Sở gọi người đến đưa tiền thật thì sao, thế nên người này nhỏ giọng nói.

“Người anh em, bạn cậu lúc nào mới đến?”

Trịnh Sở bình thản nói: “Chắc là nhanh thôi”.

Người xung quanh nghe Trịnh Sở nói thế, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

Bây giờ đã đến mức này rồi thế mà còn cố chấp, muốn vờ vịt đến cùng à!

Chẳng phải cuối cùng vẫn bị cười nhạo sao, không có tiền thì cứ nhận là không có, sao lại cứng cổ không chịu thừa nhận làm gì!

Ngay khi mọi người cười nhạo, chế giễu Trịnh Sở, một ông lão xuất hiện trong đám người, đi về phía anh.

Người xung quanh nhìn thấy ông lão này đều lộ vẻ vẻ ngạc nhiên.

Họ muốn chào hỏi bắt tay làm quen nhưng đối phương lại không cho họ cơ hội đó, chỉ lo nghiêm mặt sải bước đi về phía Trịnh Sở.

Mọi người đều cảm thấy ngờ vực, không hiểu với thân phận của ông lão này thì có chuyện gì mà ông ta phải gấp gáp như thế.

Người đàn ông trung niên đeo kính khó hiểu nói khi thấy ông lão đó đi về phía Trịnh Sở: “Chuyện gì thế? Sao ông Tạ lại đi về phía tên nghèo đó vậy?”

Mã Thiên Bồi bình tĩnh nói: “Ai nói ông ta đang đi đến chỗ tên nghèo, ông ta chỉ bị miếng ngọc thạch cao hai mét thu hút mà thôi”.

Vừa dứt lời ông ta nở nụ cười rất tự tin đi về phía Tạ Bá Ngọc.

“Ông Tạ, ông cũng muốn mua ngọc à?”, Mã Thiên Bồi nhìn Tạ Bá Ngọc.

Đùa gì chứ, ông ta chỉ là một ông chủ mà thôi, sao so được với người nắm quyền ở thành phố Giang Nam như Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc làm lơ Mã Thiên Bồi nhìn thẳng vào Trịnh Sở, cung kính nói: “Cậu Trịnh, tôi đến đưa tiền cho cậu đây”.



Nghe Tạ Bá Ngọc xưng hô với Trịnh Sở như thế, mấy người Mã Thiên Bồi và người đàn ông đeo kính bên cạnh ông ta đều sửng sốt.

Vẻ mặt cười nhạo của họ cứng nhắc, tim đập cực nhanh, sau lưng mồ hôi túa ra như tắm, làm ướt đẫm cả áo.

Mấy người này cứ tưởng Trịnh Sở chỉ là một kẻ thích ra oai tạo nét, với tuổi tác và cách ăn mặc của anh, cùng lắm cũng chỉ có thể là một tên khoác lác ba hoa.

Nhưng không ngờ Tạ Bá Ngọc coi Mã Thiên Bồi như không khí, mà lại có thái độ cung kính với Trịnh Sở.

Vậy thân phận thật sự của Trịnh Sở đáng sợ đến mức nào!

Nghĩ đến đó, những người trước đó vừa cười nhạo Trịnh Sở đều toát mồ hôi lạnh, hối hận vì mình đã nhiều chuyện.

Giang Tăng Huy nghe Tạ Bá Ngọc gọi Trịnh Sở là cậu Trịnh cũng thầm vui mừng.

Ông ta nghĩ sau khi mình bị Mã Thiên Bồi đánh giá một trận, phiến quặng đá này đã không còn hy vọng được bán ra nữa.

Thế nhưng Tạ Bá Ngọc mang tiền đến cho Trịnh Sở, đúng là người sắp chết gặp được ân nhân cứu mạng, trong lòng cảm kích biết bao.

“Cậu Trịnh, cậu muốn cắt luôn hay là sao?”, Giang Tăng Huy nhận lấy tiền của Tạ Bá Ngọc, giọng điệu vô cùng cung kính, không dám nói bừa.

Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Cắt ra luôn đi”.

Mã Thiên Bồi thấy Tạ Bá Ngọc tôn trọng Trịnh Sở như thế, dù rất không ưa anh nhưng vì muốn mở rộng mối quan hệ của mình, ông ta chỉ đành cười nói.

“Cậu Trịnh, tốt nhất cậu đừng mua phiến quặng đá này, mắt nhìn của tôi sẽ không sai đâu”.

Người đàn ông đeo kính cũng hùa theo: “Mắt nhìn của ông chủ Mã không lầm đâu”.

Tạ Bá Ngọc nghe Mã Thiên Bồi nói thế cũng nói: “Cậu Trịnh, ông chủ Mã xem ngọc rất chuẩn, ông ta nói không xuất ngọc thì có thể sẽ không xuất ngọc thật”.

Ông ta cũng nghĩ không thể xuất ngọc nhưng vẫn nói thế để giữ thể diện cho Trịnh Sở.

Nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy, Trịnh Sở vẫn bình thản nói: “Tôi chỉ tin vào mắt nhìn của mình thôi”.

Tạ Bá Ngọc nào dám nói thêm gì nữa.

Mã Thiên Bồi lẩm bẩm: “Đồ ngu, nếu đã kiêu căng như thế, đợi lát nữa cắt ra rồi xem cậu thế nào”.

Trịnh Sở nhìn Giang Tăng Huy, thấy ông ta do dự không cắt bèn nói: “Ông định khi nào mới cắt đây?”



Giang Tăng Huy lập tức gật đầu nói: “Ngay đây, ngay đây!”

Vừa rồi ông ta không dám cắt, chỉ sợ Trịnh Sở bị mấy lời của đám người Mã Thiên Bồi khuyên rồi đổi ý, đến lúc đó phiến quặng đá này sẽ không có ai mua nữa.

Thiết bị cắt quặng đá trong tay Giang Tăng Huy hoạt động, cắt xuống rồi dần dần mài bóng lớp ngoài thô rám của quặng đá.

Không lâu sau, trong miếng quặng đá thô ráp lộ ra màu đỏ.

Mọi người cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy màu đỏ trong quặng đá.

Ngọc phỉ thúy thủy tinh màu đỏ có số lượng cực kỳ ít trên thị trường, chỉ một miếng lớn bằng bàn tay của người trưởng thành thôi cũng đã có giá là một triệu.

Bây giờ, chỉ cần miếng quặng đá lớn này có một nửa là ngọc phỉ thúy màu đỏ là đã có lời to rồi.

Dĩ nhiên việc này cũng có rủi ro nhất định, có vài trường hợp lộ ngọc khi mới cắt, sau đó có hai kết quả, một là bên trong đổi màu, hai thì toàn đá thô.

Trịnh Sở thấy Giang Tăng Huy dừng tay lại bèn nói: “Tiếp tục cắt, không cần dừng lại!”

“Được!”, Giang Tăng Huy đá, tiếp tục di chuyển máy cắt.

Không lâu sau, cả miếng quặng đá đã được Giang Tăng Huy cắt xong, để lộ ra miếng ngọc thạch bên trong màu đỏ tươi.

Giang Tăng Huy nhìn ngọc thạch lớn như thế thì lại cảm thấy hối hận, nếu biết trước, ông ta đã không bán rồi.

Sắc mặt của Mã Thiên Bồi và người đàn ông đeo kính cực kỳ tệ.

Lúc đầu, hai người vẫn luôn khinh thường Trịnh Sở, cho rằng anh không có mắt nhìn.

Mã Thiên Bồi lại thề mấy lần là mắt nhìn của mình không thể nào sai, kết quả hôm nay lại bị Trịnh Sở vả mặt.

Mặt ông ta nóng như than, cứ cảm thấy không thể nào ở lại đây nữa, lập tức chuồn đi mất.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều hét giá.

“Tôi ra một tỷ!”

“Tôi mua giá một tỷ rưỡi!”

“Tôi ra hai tỷ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi