VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Hàn Thiên Nhược nổi lên phản ứng vì tác động của Mặc Âu, phát ra tiếng gầm nhẹ “Hự”.
Ngay sau đó anh thắt chặt eo cô, nắm gáy, bá đạo áp đôi môi mỏng lạnh xuống cánh môi anh đào của cô.
Anh hôn ngấu nghiến cánh môi mềm mại.

Chưa đủ thỏa mãn, Hàn Thiên Nhược động lưỡi, tách hai cánh hoa anh đào ra, luồn lưỡi vào trong, hòa nhập với hơi thở thơm tho của cô thành một thể.

Anh liếm láp tất cả mọi ngóc ngách trong miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi vụng v ề mà từng chút chỉ dạy.
Vừa ướt át mê người, vừa nhu tình khoáng đạt.
Khung cảnh đang bận đẹp lại bị hai người nào đó phá ngang xương.

“AAA!!! Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi, quấy rối Âu tỷ còn bận việc chính sự.”
Giang Lục miệng nói một đường, mắt làm một nẻo, dán chặt vào đôi uyên ương còn đắm chìm trong nụ hôn sâu.

Khóe miệng anh cười gian xảo, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh tình say này.
“Âu tỷ? Đây là Âu tỷ của chúng ta à?” Tống Diệp nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt trông không giống Âu tỷ nhà cậu là mấy.
Giang Lục nhìn Tống Diệp như trẻ con mà dạy dỗ:
“Âu tỷ có một sở thích đặc biệt kì dị là giả trang ẩn người, hay giả trang lừa người, cũng có trường hợp là giả trang lừa tiền.

Cho tới nay cũng chưa ai biết được bộ mặt thật của lão đại Mabel là ai đâu.”
Tống Diệp gật gật đầu tỏ vẻ như đã tiếp thu một kiến thức rất không lồ.

Anh lấy tay ra đếm lại các mục đích giả trang của Âu tỷ.
Một là giả trang ẩn người - để kẻ thù không biết rõ mặt mũi mục tiêu như thế nào mà ám sát.
Hai là giả trang lừa người - để thâu tóm, câu dẫn kẻ có năng lực về tổ chức của mình, giống như cách mà Âu tỷ đã lừa anh về tổ chức.
Khoan đã, ý là anh đã bị trúng chiêu của Âu tỷ hả???
Ôi đệch mợ nhà nó rồi!!!
Ba là giả trang lừa tiền - để kiếm tiền mua gạo nuôi tổ chức, kiếm tiền mua đồ đẹp, ăn đồ ngon, hay là lừa tiền để… làm hài lòng người đẹp.

Tống Diệp phân tích xong liền giơ ngón tay cái hướng về Mặc Âu.
Đúng là Âu tỷ cao siêu, tầm nhìn cao rộng! Thán phục, thán phục!
Nhưng mà người được khen đâu có thấy được lời khen kia của Tống Diệp.
Cả người Mặc Âu đang được bao bọc bởi lồng ngực ấm áp.
Cô lần này phải cảm ơn hai tiểu đệ kia rồi, hơi thở của cô cho đến bây giờ vẫn dồn dập đây, mặt cũng nóng bừng rồi.
Hàn Thiên Nhược khác Mặc Âu, chỉ mỗi ánh mắt là mờ đục như có một lớp mây mù trong đó.
Vốn dĩ anh cũng không có ý định ôm cô mãi như vậy, nhưng khuôn mặt của cô bây giờ khiến đàn ông nhìn vào liền muốn phạm tội, ngay cả em nhỏ của anh cũng muốn đầu hàng rồi.
Sau khi kết thúc nụ hôn làm anh trở thành một thằng nghiện, Mặc Âu lúc này tuy còn đang giả trang với lớp da giả bên ngoài, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng mấy đến nhan sắc thực sự của cô.
Với đôi mắt hạnh mơ hồ sáng rực đầy phong tình vạn chủng, với hàng lông mi đen dài khẽ run rẩy, với đôi má ửng hồng e thẹn, cùng cánh môi xinh đẹp giờ đã có chút sưng.
Nhưng mà thứ khiến anh muốn phát sinh dã thú trong người nhất đó chính là hơi thở hổn hà hổn hển của cô.

Chính nó là xuất phát cho mọi hứng thú của anh.
Chết tiệt! Cô đúng là khắc tinh của anh mà.

Trước đây không biết đến dục vọng là gì, cuộc đời nhám chán, vô vị.
Sau này có một người, cũng chỉ duy nhất một người khiến anh có thể nổi lên dục vọng ở bất cứ nơi nào có thể.
Tuy khiến anh phải khổ lên khổ xuống, nhẫn nhịn đủ đường, tôn trọng quyết định của cô, nhưng cuộc đời anh đã mát ngày hạ, ấm đêm đông.
Ổn định xong hơi thở lẫn biểu cảm, Mặc Âu vỗ vỗ lên mu bàn tay Hàn Thiên Nhược một cái ý bảo đã ổn.
Hàn Thiên Nhược nghe lời mà buông cô ra.

Tiếp đến là nhân lúc Mặc Âu còn chưa quay lại, anh phóng tầm mắt sắc bén như chứa dao về phía hai kẻ không có liêm sỉ đang đứng nhìn mọi nhất cử nhất động của hai người bọn họ.
Đúng là hai kẻ phá đám! Phá hỏng mất chuyện tốt của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi