VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Anh nhớ ra rồi, đây chính là người đã từng giúp đỡ Đại tỷ tìm đàn ông khi còn ở Los Angeles.

Vậy vị tai to mặt lớn này là Lăng Cung rồi.
Nhưng nghĩ tới người này, không hiểu sao lại nhớ đến ngài Death bên kia.

Trước kia còn chưa về thành phố này với Âu tỷ, anh đã cảm nhận được không khí mập mừ giữa hai người.
Nhưng về thành phố với diện tích cũng được gọi là tấc đất tấc vàng của cả nước, anh mới biết thì ra Ây tỷ đã có bạn trai.
Mà người bạn trai này cũng không thua kém gì Lăng Cung cả.

Hơn nữa nếu so sắc đẹp, chắc chắn Tống Diệp anh sẽ lựa chọn sắc đẹp bách niên nan ngộ (trăm năm khó gặp) của ngài Death.
Nói vắn tắt lại chính là, anh tin vào mắt chọn người của Âu tỷ!
Mặc Âu tiến đến lại gần bọn họ, ra dáng chủ nhân chu đáo tiếp đón khách đến chơi nhà:
“Ngài Lasma đây không quản khó nhọc lại đến thăm chỗ chúng tôi, đúng là vinh hạnh.”
Lăng Cung nhìn giọng điệu như đay như nghiến không cam lòng buông lời rít ra từ kẽ răng, nhếch môi một cái:
“Không cần khách khí như vậy.

Dù gì cũng là người quen cả.


Em dùng giọng điệu khách sáo như vậy khiến tôi không vui chút nào.”
Mặc Âu kín kẽ trừng mắt nhìn anh một cái.

Không vui thì lăn sang chỗ khác để bà đây vui vẻ.
“Tôi nào dám thấy người sang bắt quàng làm họ.”
Mặc Âu phủi sạch quan hệ mờ ám ở đây.
“Tôi cho phép.” Lăng Cung rất để ý đến lời nói coi anh như người lạ của cô.
Mặc Âu: “…” Tôi không cần được không?
Mọi người xung quanh đang nín thở: “…”
Giang Lục liếc nhìn Truy Bạch bên trái một cái, nhìn Tống Diệp bên phải một cái.

Đôi mắt khẽ nhướng lên biểu tình sự hoanh mang.
Truy Bạch lắc đầu cũng không hiểu mối quan hệ thực sự của hai người này.

Còn Tống Diệp chỉ nở nụ cười yếu ớt.
Không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng cho cuộc đời sau này của Hàn Thiên Nhược.


Bởi bên cạnh Đại tỷ có một người đàn ông có sức dụ hồn vô cùng lớn.
“Chúng ta vào trong nói chuyện.” Mặc Âu cắt đứt cuộc trò chuyện vô bổ tại đây.
Lăng Cung gật đầu, sóng vai với cô tiến vào trụ sở.

Bốn trợ thủ của hai người đi phía sau.
Tại sảnh lớn, phòng khách đoan trang mỹ lệ theo tông màu đen trắng, được đặt tại không gian mở, trông thoáng đãng lại thoải mái.
Vì là chuyện hệ trọng đều bàn bạc ở đây nên phòng được thiết kế theo kiểu cách âm tốt nhất, cũng càng không có cửa kính thay thế tường gạch.
Toàn bộ không gian phòng khách không có lấy một cửa sổ, chỉ có cửa lớn ra vào, nhưng trái lại không cảm thấy bức bối chút nào.
Trong phòng luẩn quẩn mùi hương của nhiều người không biết rõ từng hương nào là của ai.
Nhưng Mặc Âu quen biết anh đã lâu, tất nhiên cũng sẽ biết hương cơ thể của anh là gì.

Chẳng có mùi hương gì cả, giống như hệt như con người anh, chẳng coi trọng cái gì cả.
Tội nghiệp cho cô trước kia liều mạng yêu anh vậy.

Nhưng trên người anh lại có một mùi vị nam tính do hormone trong cơ thể tiết ra, rất dễ chịu.
Đột nhiên lại nhớ đến mùi hương bạc hà nhè nhẹ, thanh mát khiến lòng người cảm thấy bình yên của Hàn Thiên Nhược.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen mềm mại, Mặc Âu ngồi đối diện Lăng Cung, tùy ý bắt chéo chân rồi đặt tay lên đó.

Đôi mắt không buồn không vui, b ắn ra tia lửa lườm Đường Trạch sau lưng anh một cái.
Đường Trạch cúi đầu, chân run lẩy bẩy.
Muội muốn chém muốn giết gì thì cứ thẳng tiến về phía Đại sư huynh, ta là công dân tốt không làm điều phi pháp, chỉ là tắt nguồn không nghe điện thoại thôi mà, không nghiêm trọng mấy đâu ha?!
Mặc Âu nhàm chán nhìn cái cọc gỗ biết cúi đầu Đường Trạch, dời mắt xuống người đàn ông tráng kiện cũng đang thoải mái ngồi giống cô, nhìn cô, nhìn chằm chằm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi