VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Mặc Âu tỉnh giấc bởi mùi đồ ăn thơm nức, bụng kêu ọc...!ọc.

Cô lơ ngơ tỉnh dậy, thấy đây không phải phòng mình thì chân mày nhíu chặt.

Sau vài phút tỉnh táo hơn một chút, load lại chuyện tối hôm qua.
Cô vỗ đầu mình một cái đau điếng rủa thầm: "Con mịe nó chứ! Thế mà lại ngủ quên mất.

Không biết có làm điều gì sai trái hay không đây
Cô vệ sinh cá nhân rồi bước nhanh xuống nhà.

Không thấy Hàn Thiên Nhược ở phòng khách, cô liền chui tọt vào phòng bếp.


Chỉ thấy bóng lưng Hàn Thiên Nhược ngược sáng đang chuẩn bị bánh mì phết bơ, nhìn anh giống như một người chồng đảm đang giúp vợ chuẩn bị bữa sáng tình yêu vậy.

Thật sự rất lãng mạn nha!
Tiếc là không phải!!
Hàn Thiên Nhược cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn anh chăm chú thì quay người lại.

Thấy Mặc Âu đã tỉnh dậy, anh cười nói: "Buổi sáng tốt lành"
Mặc Âu nhìn nụ cười đẹp như thiên tiên, ôn nhu như ánh nắng của Hàn Thiên Nhược thì ngây ngốc tại chỗ: Ân...!Buổi sáng tốt lành
Đợi cô tỉnh lại trong nụ cười của Hàn Thiên Nhược thì trên bàn đã đầy đủ những món ăn ngon: bánh mì phết mứt dâu tươi, trứng rán, sữa tươi.
Hàn Thiên Nhược giúp Mặc Âu lấy ghế ra, cô hơi mất tự nhiên ngồi xuống.

Sao hôm nay cứ cảm thấy đại thiếu gia này có cái gì đó sai sai??? Mà hay một cái là cô cũng đang rối tinh rối mù liệu có phải tối qua cô làm gì với anh hay không mà tên tiểu tử này lại có hành động ngược đời như thế.
Mặc Âu cầm một miếng bánh mì lên gặm, thỉnh thoảng ngước đầu lên nhìn lén biểu cảm của Hàn Thiên Nhược.

Tiếc là anh che giấu cảm xúc quá tốt, một bản mặt đơ, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
À không!!! Hình như có một chút...!ôn nhu hơn, dịu dàng hơn nữa thì phải.
Hàn Thiên Nhược thấy cô gái nhỏ cứ thỉnh thoảng lại ngồi không yên, cứ ngoảnh lên ngoảnh xuống nhìn anh thì dừng ăn hỏi: "Em muốn hỏi gì sao?"
Mặc Âu nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, nhưng không biết phải hỏi vấn đề tế nhị này như thế nào nên lại lắc lắc đầu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô gật đầu rồi lại lắc đầu thì cười khẽ nói: "Không sao! Có chuyện gì thì hỏi đi"
Mặc Âu ngốc lần hai trước nụ cười của Hàn Thiên Nhược.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái như vậy.


AAAAA!!!! Đột nhiên cảm thấy sức hút của anh tăng lên nghìn lần.

Đầu cô lúc này lại nhảy số nảy ra một ý nghĩ vô cùng điên rồ: Bắt anh trở thành bạn trai cô.

Mặc Âu nghĩ đến đây thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Tuyệt đối không được.

Anh đường đường là một chính danh quân tử, cô đường đường là một kẻ lưu manh.

Cô không thể hủy hoại cuộc đời của một người thiện lương như vậy được.

Đúng vậy! Tuyệt đối không được phép.

Nhưng mà tối qua...
Mặc Âu nhìn Hàn Thiên Nhược hồi lâu, đưa ra quyết định cuối cùng, cô lí nhí hỏi: "Tối hôm qua...!tôi...!đã...!có làm cái gì đó...!không đúng tuổi...!với anh không???"

Hàn Thiên Nhược kéo cong khóe môi, cảm thấy tâm tình không tệ, cố tình trêu chọc cô: "Tôi 28 tuổi thì việc gì là không đúng tuổi?"
Mặc Âu há hốc mồm trước câu trả lời của anh: "Không! Ý tôi là tối qua tôi có...!đụng chạm gì đến anh hay không?"
Hàn Thiên Nhược tỏ vẻ không biết gì nói: "Đụng chạm gì cơ?"
Mặc Âu càng ngày càng đỏ mặt nói: "Thì là...!thì là...!tay hay ngực gì gì đó"
Hàn Thiên Nhược vuốt cằm suy nghĩ: "À...!Hình như là có"
Mặc Âu bây giờ mặt đã đỏ lự như trái cà chua chín hỏi dồn: "C...!có...!có cái gì"
Hàn Thiên Nhược giả vờ xoay xoay cánh tay nói: "Tối qua em ôm tay anh cả đêm làm tay anh bây giờ tê rần đây này
Mặc Âu nuốt nước miếng: "Ôm tay anh cả đêm sao? Không thể nào!!! Tôi không có thói quen ôm người khác"
Hàn Thiên Nhược tỏ vẻ anh là người chịu thiệt, trong khi anh là người hưởng lợi nhiều nhất nói: "Ai mà biết được.

Tay anh tê rồi, lát nữa e là không còn sức để rửa bát giúp em nữa
Mặc Âu: "..." Còn có thể loại chối bỏ công việc này nữa hả trời!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi