VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Mặc Âu tùy tiện ném điện thoại sang một góc cạnh bàn, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy lạnh lạnh, lông tơ cũng dựng hết cả lên rồi này.

Không phải chứ! Bây giờ đang là mùa hè, mới sáng sớm thôi mà cô cũng cảm thấy cả người nóng bức khó chịu muốn nổi hỏa rồi đây, còn phải bôi qua thêm hàng lớp kem chống nắng nữa chứ.

Sao lại cảm thấy lạnh? Mặc Âu vô thức xoa xoa hai cánh tay
Hàn Thiên Nhược thấy hành động của cô, sực tỉnh khỏi cơn ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt, mất lí trí trong giây phút nghe Mặc Âu nói chuyện đầy dịu dàng với người đàn ông gắn mác bạn trai đó.

Anh khắc chế lại tâm tình muốn giết chết anh ta ngay lập tức lại.

Cả đời luôn tỉnh táo, lí trí là thế.

Cho dù bị đuổi cùng giết tận, cái chết cận kề, Hàn Thiên Nhược vẫn luôn bình thản, nhẹ nhàng xử lí gọn gàng tất cả, không sót lại chút dấu vết nào.
Vậy mà hôm nay, anh lần đầu tiên có suy nghĩ mất kiểm soát như vậy, tất cả đều được xuất phát từ cảm tính.


Phải biết rằng, trong từ điển của anh trước đây không bao giờ chứa đựng định nghĩa nghe theo cảm xúc, thương xót hay suy nghĩ cho bất kì ai.

Trong mắt chỉ tràn đầy máu me và chết chóc.
Nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng.

Nếu bây giờ anh lựa chọn nghe theo lí trí, buông bỏ Mặc Âu, để cô có cuộc sống hạnh phúc riêng với người mà cô yêu, anh sẽ phải hối hận cả phần đời còn lại vì đã đánh mất đi sinh mệnh của mình.
Cho nên, Hàn Thiên Nhược anh bằng mọi cách sẽ đoạt cô về làm Hàn phu nhân, bảo bối duy nhất của anh cho dù chỉ vì sự ích kỉ khi yêu cùng ý muốn chiếm đoạt thứ quan trọng về tay.
Sau khi thông suốt tất cả vấn đề, ánh mắt của Hàn Thiên trầm mặc, lắng đọng hơn như vực sâu không thấy đáy.

Anh vô ý như chỉ đang nói chuyện phiếm, thăm dò Mặc Âu: "Chiều nay chắc tôi không cần phải xuống bếp nấu ăn"
Mặc Âu vuốt cằm nghĩ nghĩ hồi lâu, đôi môi bất giác kéo lên một đường cong khó phát hiện, toát lên tia ranh mãnh đầy ma mị nói: "Nếu anh muốn có thể ra ngoài ăn.

Đêm nay chắc là tôi sẽ về muộn đấy
Sắc mặt Hàn Thiên Nhược âm u, bầu không khí xung quanh như giảm xuống âm độ, nhưng ngữ khí vẫn tự nhiên trầm giọng tiếp tục có ý thăm dò: "Qua đêm sao?"
Mặc Âu nghĩ ngợi đôi chút: "Cũng có thể"
Cô còn nhiều việc cần xử lí trong tối nay lắm đây.

Chỉ sợ là có mấy người nào đó chịu không nổi kích thích lớn mà cô mang lại đâu.

Cô còn đang phân vân là có nên chuẩn bị thêm trước một nhóm chó săn paparazi chuyên nghiệp để chụp cận cảnh để tăng độ kịch tính hay không đây? Dù sao mấy người đó cũng đang mang danh là tiểu bạch hoa, cùng người quản lí chuyên nghiệp trong giới giải trí đó nha.
Trái ngược tâm tình kích động chuẩn bị cho một trò chơi hay ho của Mặc Âu, Hàn Thiên Nhược nghe cô nói có thể tối nay không về thì hiểu lầm rằng cô cùng người đàn ông đó qua đêm cùng nhau ở bên ngoài, có thể thân mật hơn là làm cái gì đó.

Mà anh tưởng tượng cô cùng người đàn ông kia làm chuyện đó thì bất giác nổi lên một cơn lửa giận vô hình, mu bàn tay nổi đầy gân xanh do nắm chặt.

Đôi mắt đỏ ngầu, híp lại thành một đường thẳng không nhìn ra được anh đang tâm trạng hiện giờ của anh.


Đột nhiên, hình như Hàn Thiên Nhược nghĩ tới điều gì đó liền giật mình sững người.

Anh thế mà biết...!ghen sao?
Mặc Âu ăn sáng xong, định chào tạm biệt Hàn Thiên Nhược trước khi đi làm.

Lại thấy anh ngồi đờ đẫn nhìn chăm chăm vào miếng bánh mì còn ăn dang dở.

Quái lạ! Cô nhớ thường ngày không phải anh ăn nhanh lắm sao, còn có thời gian đọc tin tức đợi cô ăn xong nữa mà.

Cô lo lắng Hàn Thiên Nhược gặp sự cố gì liền giơ tay quơ quơ trước mặt anh hỏi: "Này Nhược Nhược! Anh bị gì thế? Không khỏe sao?
Hàn Thiên Nhược bị giọng nói của Mặc Âu phá vỡ những suy nghĩ rối ren trong đầu.

Anh điều chỉnh cảm xúc một chút rồi giả vờ ho khan nói: "Không sao! Chỉ là nhất thời bần thần suy nghĩ đến một số chuyện"
Ô! Chuyện gì quan trọng đến nỗi làm vị đại thiếu gia tài sắc vẹn toàn này phải suy nghĩ đến ngây người như thế.

Không đơn giản đâu nha! Mặc Âu mang một bụng đầy hiếu kì hỏi: "Chuyện gì thế? Có thể nói cho tôi được không?"
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng phải bận tâm
Mặc Âu không bỏ cuộc, kiên quyết hỏi tới cùng: "Nói đi! Có thể tôi sẽ giúp được anh một chút"
Hàn Thiên Nhược bất lực trước tính hiếu kì mãnh liệt của cô gái, đành viện cớ tìm một chuyện khác một trời một vực với câu chuyện thật trong đầu anh nói: "Tôi chỉ là đang không biết tối nay nên đến nhà hàng nào ăn mà thôi"

Mặc Âu nghẹn lời tại chỗ: "..."
Chỉ có thế thôi sao! Tìm đại một quán rồi lấp đầy dạ dày, bụng không đói, không tệ, hợp khẩu vị là được rồi, vấn đề này đối với cô mà nói quá là dễ dàng.

Mà cũng không trách anh được! Ai bảo trước đây anh là một đại thiếu gia siêu cấp giàu có.

Tất nhiên cũng phải ăn ở nhưng nhà hàng cao cấp, sang trọng toàn sơn hào hải vị.
Haizzz! Nhìn Hàn Thiên Nhược mà xem, lại nhìn cô mà xem.

Cũng giàu như thế mà anh lại rất biết cách hưởng thụ.

Còn cô thì...!hơn anh nhiều.

Hehe!!! Cô cũng không phải dạng vừa đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi