VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Phó Hạo đang cố gắng kiềm chế cơn bốc hỏa không hét thẳng vào mặt Mặc Âu: "Đây là nhãn hiệu SL của cô"
Mặc Âu không tin tưởng: "Tôi có mở cửa hàng bán trang sức đâu?
Phó Hạo nói như đúng rồi: "Tôi giúp cô kiếm thêm tiền vào túi mà cô còn nghi vấn gì nữa hả, hay để tôi ẵm trọn lợi nhuận từ cửa hàng trang sức nhé
Mặc Âu vội vàng phản bác: "Đừng đừng, mà SL từ khi nào lấn sân sang cả ngành trang sức đá quý nữa thế?
Phó Hạo trả lời một cách ngắn gọn: "Thiếu tiền giống cô"
Mặc Âu: "........." Tôi không thiếu tiền, cảm ơn.
Cúp điện thoại, Mặc Âu cảm thấy thật thần kì, vậy mà cô lại chính là bà chủ lớn của một cửa hàng hợp ý cô.

Hơn nữa còn có thể kiếm thêm được nhiều bát cơm.
Chẹp chẹp! Xem ra hôm nay thần may mắn đến gõ cửa nhà cô rồi, à không, nhà anh trai nhỏ mới đúng.

_____________
Ra khỏi cửa hàng, Mặc Ău mới chọt nhớ ra cô còn chưa tặng quà gặp mặt cho ba ôn thần ở nhà.
Lại quay vào trong cửa hàng, Mặc Âu đi vào gian hàng kẹp áo kim cương phối với đồ Tây, bởi cô thấy chỉ có kim cương mới xứng với anh trai nhỏ của cô.
Lượn qua lượn lại mấy vòng, cuối cùng cô chọn được một cái kẹp cài áo hình đầu lâu được đính kim cương đen tuyền vừa lòng nhất.
Lại ghé qua một cửa hàng máy ảnh, Mặc Âu chọn một cái máy ảnh khá nhỏ nhắn, nhưng tuyệt đối đừng để hình dạng, kích thước của nó đánh lừa.

Đây chính là cái máy ảnh đắt nhất tiệm đấy.

Ôi xót cái túi tiền của tôi!
Tiếp tục bay sang cửa hàng bán gương, cô chôm lấy một cái gương màu hồng baby nổi bật nhất, có thêm cả chức năng phát sáng.

Tất nhiên, giá cũng không rẻ chút nào.
Xách túi đồ trong tay, Mặc Âu hài lòng bắt taxi về nhà.
Vì là giờ cao điểm nên lúc Mặc Âu bước vào nhà ngoài trời đã tối mịt, độ rùng rợn của khu vực này cũng vì thế mà tăng lên vùn vụt.
Bà cô xinh đẹp của các anh đã hạ phàm rồi đây Mặc Âu cất dép, xách đồ vào nhà.
Đường Trạch ló nửa mặt ra khỏi cửa phòng khách ai oán nói: "Em đi đâu thế? Làm hại đại sư huynh bắt bọn anh phải đợi em về mới được ăn cơm"
Mặc Âu không chút lưu tình, thẳng tay ném hai túi đồ trong tay cô cho anh: "Quà dễ vỡ"
Đường Trạch chụp lấy, vẻ mặt vô cùng phấn khích, sau đó không biết nghĩ đến cái gì lại đột nhiên chân mày nhíu lại:

Em mua gì vậy? Đừng nói là cuốn album ảnh chụp của các cô người mẫu đấy nhá! Anh vẫn thích nhìn người thật hơn"
Mặc Âu mặc kệ Đường Trạch cứ lảm nha lảm nhảm bám theo sau, đi vào trong phòng khách.
Lăng Cung chỉ liếc nhìn cô một chút rồi dời mắt về tập văn kiện trên tay, có vẻ như sự giận dỗi hôm qua còn chưa kịp tiêu hóa hết đây mà.
Dạ Phong vẫy vẫy tay chào cô: "Âu sư muội hôm nay đi chơi vui không?"
Mặc Âu đặt mông xuống ghế: "Không tệ lắm! Bà cô này hôm nay còn chu đáo chuẩn bị quà cho các ngài"
Dạ Phong sáng mắt: "Nhanh nhanh lấy ra cho anh xem"
Mặc Âu giật lấy túi quà trong tay Đường Trạch, móc ra một cái gương...!màu hồng baby ném sang cho Dạ Phong:
"Quà của anh"
Dạ Phong: ".............…"
Đường Trạch phụt cười: "Ahahahaha...!gương công chúa sao?"
Lăng Cung mím môi: ".............." Đây là cái thứ đồ chơi gì?
Mặc Âu nhét cái gương vào trong tay của Dạ Phong: "Anh rất coi trọng nhan sắc mà, làm nhiệm vụ cũng không thể để một giọt máu nhỏ dính lên trên mặt.


Em tặng cho anh cái gương để soi cho anh lau máu là quá hợp lí, buổi tối còn có đèn.

Rất tiện lợi đúng không?"
Mặc Âu liệt kê tràng giang đại hải các công dụng của cái gương, sau đó còn đầy thấn thái mà đắc ý hất cằm: "Trong nhà này không ai tuyệt vời bằng tiểu sư muội là em đâu"
Dạ Phong nhìn cái vật hồng hồng bánh bèo trong tay mà run người, ném bay sang mặt của Đường Trạch đang ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

Anh giống như cảm thấy nếu như cầm cái gương lâu hơn nữa thì có thể anh sẽ không nhịn được mà....!nhét túi.
Tuyệt đối không thể! Anh không thể làm chuyện xấu hổ, mất mặt như vậy được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi