VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Giang Lục một lần ngồi nói hết các thuyết âm mưu trên trời dưới đất có thể xảy ra.
Nào là phun khí độc, đặt bom hẹn giờ, tay súng bắn tỉa,...
Mặc Âu ngồi ngoáy ngoáy tai, mấy lời này cô nghe đến mòn tai rồi.
Truy Bạch cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Tống Diệp đang nằm ngủ một góc, nghe ồn ào mà lạnh mặt tỉnh dậy.
Trần đời anh ghét nhất người nào dám phá rối giấc ngủ quý báu của anh.
Móa! Ai đang sủa?"
Mặc Âu đưa mắt sang nhìn Tống Diệp như con sói dữ bị đánh thức mà nổi giận xù lông, dựng đuôi, đang muốn cắn người, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Giang Lục bị người ta chặn họng thì sững người một chút.
Hồi lâu mới đứng bật dậy, khuôn mặt từ ân cần lo lắng giảng giải cho Mặc Âu, ngay lập tức đổi thành sắc mặt lạnh căm hướng về phía đối phương:
"Anh nói ai?"
Tống Diệp thờ ơ ném chăn sang, che miệng ngáp một cái nói: "Ai đang trả lời thì chính là người đó"
Giang Lục định bước tới dạy cho cậu thanh niên bất cần đời kia một trận thì bị Truy Bạch đưa tay ngăn cản.
Truy Bạch lãnh đạm nhìn đối phương nói: "Phiền anh xin lỗi người của tôi"

Tống Diệp đứng dậy, phủi phủi những hạt bụi vô hình trên bộ đồ Tây màu trắng trông vô cùng lịch thiệp, kèm theo đó là một chút hơi thở của gió xuân, vô cùng dịu dàng.
Giang Lục lúc nãy còn không vừa mắt người kia, bây giờ nhìn toàn thể lại thì đột nhiên ác ý bay sạch.
Anh nhanh chóng bước lên để nhìn ngắm kĩ người đàn ông tuyệt đẹp kia.

Khuôn mặt của anh ta phải nói là tinh tế, với làn da trắng sáng mịn màng.
Về tính cách này của anh thì giống y hệt như Mặc Âu.
Mê trai đầu thai mới hết là có thật.
Truy Bạch thấy Giang Lục cứ nhìn chằm chằm mãi người đàn ông kia thì sắc mặt lập tức tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến phủ đầy khoang máy bay.
Truy Bạch bóp lấy cổ của Giang Lục đang định tiến lên kéo về, xoay mặt cậu về phía anh.
Anh nhắm chuẩn chính xác vị trí mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của Giang Lục.

Từ mạnh bạo hôn sâu đến dịu dàng triên miên, ướt át.
Mặc Âu nhanh chóng lấy tay che mặt, nhưng vẫn hé mở một chút ngón tay nhìn cảnh tượng ngoài kẽ hở.
Cười tủm tỉm một mình.

Cô không thấy gì hết đâu nha! Cứ tự nhiên mà làm việc.
Riêng Tống Diệp thì há hốc mồm tại chỗ.

Nhìn cảnh tượng không nên nhìn.
Truy Bạch lưu luyến tách khỏi đôi môi đã sưng tấy của Giang Lục, mặt không cảm xúc nhìn Tống Diệp:
"Cậu ấy là của tôi"
Câu nói chứa đầy sự chiếm hữu bá đạo!
Tống Diệp theo bản năng gật đầu: "À...!vâng"
Truy Bạch lãnh đạm nói tiếp: "Đừng dùng nhan sắc của cậu để quyến rũ người của tôi"
Tống Diệp ngơ ngơ gật gật đầu.

Anh còn chưa kịp load được rốt cuộc cái méo gì đang xảy ra!!
Giang Lục đỏ mặt nhìn kẻ vừa ăn đậu hũ của mình, vờ giận dỗi nói: "Sao anh muốn hôn em mà không nói trước với người ta một tiếng.

Để em còn chuẩn bị sức hôn anh lâu hơn một chút"
Mặc Âu câm nín.

Hết vui rồi.

Hai người về nhà tự rắc cơm chó cho nhau ăn đi nha.
Tôi bội thực rồi, không nhận nổi.
Mặc Âu tùy ý đeo kính đen to nửa mặt lên, đứng dậy khỏi chiếc ghế mềm mại dành riêng cho hạng thương gia ra lệnh: "Về thôi"
Giang Lục cùng Truy Bạch tuân lệnh gật đầu, sóng vai nhau đi theo sau Mặc Âu.
Còn Tống Diệp thì vẫn còn đang chìm vào chốn bồng lai nào đó mà không để ý mọi người xung quanh đã rời đi.
Mặc Âu đang bước xuống máy bay thì đột nhiên dừng bước.

Sao cô cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Phải rồi! Cô vỗ ót một cái.


Cô quên chưa lấy hành lí.

Trong đó là rừng vàng biển bac của cô đấy, không thể mất được.
Mặc Âu quay người lại nói với hai người đang đi sau mình: "Vào giúp sư tỷ lấy hành lí"
Hai người gật đầu.
Mặc Âu trở lại khoang xe thì thấy Tống Diệp đang bận rộn xách vali lớn nhỏ đi ra, vẻ mặt như trời sắp sụp đến nơi.
Cô chớp chớp mắt nhớ ra, mình còn quên Tam đệ.
Thế mà quái nào cô lại nhớ đến quên hành lí trước tiên nhỉ?
Tống Diệp thấy Mặc Âu quay lại thì sắc mặt lập tức biến đổi thành sau cơn mưa trời lại sáng:
"Mặc Âu sư tỷ xinh đẹp! Bây giờ tỷ mới nhớ là quên mất đệ rồi sao?
Ngủ một giấc dậy, thay đổi cách gọi cũng nhanh đấy.
Mặc Âu sờ sờ mũi, mặt không đỏ tim không đập nói: "Ừ..."
Không hiểu sao lại thấy có lỗi với Tam đệ ghê!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi