VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Mặc Âu nhắm mắt điềm tĩnh nói: "Em đã gặp anh ấy rồi
Ý là đang nói với Tống Diệp.
Tống Diệp ngẫm nghĩ.
Giang Lục, Truy Bạch, Tần Quân hay cả Hàn Thiên Nhược nhìn ngoài mặt vẫn một bộ dạng thờ ơ, lãnh đạm như thế nhưng vẫn đồng lúc quay sang nhìn Tống Diệp.
Giang Lục truy hỏi anh: "Tam đệ! Anh ta là ai? Cậu gặp ở đâu?"
Truy Bạch cũng dò xét: "Tỷ ấy kết hôn thật rồi à?"
Hàn Thiên Nhược nheo mắt thành một đường thẳng, khóe môi mím chặt nhìn chằm chằm Tống Diệp.
Cứ như thể nếu như anh ta mà dám nói cô đã kết hôn thì anh ta sẽ bị phán tử hình ngay tại chỗ.
Tống Diệp bối rối gãi đầu vì bị nhiều ánh mắt nóng bỏng chiếu vào.

Anh không biết nên nhìn người nào hay trả lời người nào trước mới phải phép.
Cho nên anh quả quyết nhìn Mặc Âu hỏi lại: "Em gặp anh ấy rồi?"

Mặc Âu không mở mắt gật đầu.
Tống Diệp nhận được đáp án thì vuốt cằm suy ngẫm.
Đột nhiên trong đầu lại hiện ra khuôn mặt nào đó.
"À! Có phải là cái vị hôm đó giúp chị tìm đàn ông không?"
Tìm đàn ông…
Hàn Thiên Nhược run người, siết chặt tay thành nắm đấm, hiện rõ từng đường gân xanh đáng sợ, nổi rõ trên làn da trắng muốt.
Giang Lục khiếp sợ túm lấy cổ áo Tống Diệp quát: "Kẻ nào đi đồng lõa với chị ấy tìm đàn ông hả? Anh có biết chúng tôi đã rất khổ sở lắm mới bảo vệ được chị ấy tránh khỏi dục vọng không?"
"Ui da..." Giang Lục bất ngờ ôm trán vì ai đó mới vừa búng tay vào.
Mặc Âu liếc mắt nhìn cậu: "Cái gì mà bảo vệ chị khỏi dục vọng.

Nói thẳng ra thì chính em là người dẫn chị trốn Truy Bạch đi đến mấy quán bar tìm trai đẹp phục vụ đấy.

Chị cũng không cố ý nói ra sự thật này đâu
Truy Bạch quay đầu nhìn sang Giang Lục đang còn nhìn anh bằng ánh mắt hiền hòa.
Anh bóp lấy eo Giang Lục, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Về nhà em tự chịu hậu quả
Mặt Giang Lục sầm sì, hận không thể đem Mặc Âu lắc lắc cho rụng luôn cái miệng.
Rõ ràng đã hợp tác với nhau là giữ bí mật rồi mà Âu tỷ không giữ lời.
Mặc Âu nhướn mày thách thức.

Ai bảo nói xấu tỷ làm giề!
Tống Diệp thấy lời mình nói có chút mập mờ, vội vàng sửa lại: "Ý là vị kia giúp Âu tỷ xử lí mấy đám người bắt nạt tỷ ấy"
Giang Lục tròn mắt: "Cậu đùa à? Ai dám trêu chọc vào vị đại tổ tông này"

Tống Diệp cười cười: "Giúp một tay thôi! Chứ thật ra lúc đó người của bọn họ bị tỷ ấy chém đứt cả hai tai"
Giang Lục kiêu ngạo hất cằm: "Thế mới đúng là phong cách của Âu tỷ
Mặc Âu thiếu kiên nhẫn cắt ngang cuộc trò chuyện: "Vào trong danh bạ tìm biệt danh tỷ đặt cho người đó đi"
Tống Diệp lập tức im bặt, nghe lời mở điện thoại lúc nãy Mặc Âu đưa cầm giúp.
Lướt lướt lướt....
Ồ! Tống Diệp dừng tay sững người trước số điện thoại đẹp có đặt một biệt danh...!rất sến.
"Có phải là biệt danh "chồng yêu" không ạ?"
"Tốt! Đưa cho tỷ"
Giang Lục nhướn người nhìn lướt qua danh bạ muốn kiểm chứng.
Ai ngờ...
"ÂU TỶ!!!!"
Mọi người trong phòng đều bị tiếng hét bất ngờ này làm giật nảy mình.

Tất cả mọi sự chú ý bây giờ lại chuyển về phía Giang Lục.
Mặc Âu ngoáy ngoáy tai: "Đệ định lấy tiếng hét làm vũ khí mới đấy à? Hét cái quái gì!"
Giang Lục chỉ chỉ vào cái điện thoại, cả ngôn ngữ thốt ra đều rối loạn: "Tỷ...!tỷ...!chồng yêu...!kết hôn...!là thật!"

Mặc Âu khinh bỉ nhếch môi: "Nói thừa"
Truy Bạch nhìn biểu hiện của Giang Lục không giống ra vẻ liền hỏi: "Thế nào?"
Giang Lục vẫn còn lâm vào cơn mộng mở miệng:
"Giữa tất cả các số điện thoại không biệt danh, có một số điện thoại vô cùng đẹp được đặt biệt danh rất nổi bật, chỉ là hai chữ Chồng yêu đơn giản nhưng sức nặng lại vô cùng lớn
Hàn Thiên Nhược nghe rõ mồn một từng từ từng chữ, không sót một chi tiết nào.
Cả thân thể như bị rơi xuống vực sâu không đáy, như lạc vào chốn u minh địa ngục.
Người anh lạnh toát hơn cả hầm băng ngàn năm.
Thì ra...
Cô chơi chán anh rồi thì lại thản nhiên mà cưới người khác, cũng không thèm nói với anh một tiếng.
Cô vẫn luôn chơi đùa anh như vậy...
Thật độc ác!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi