VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Mặc Âu nắm lấy tay trái của Hàn Thiên Nhược, mở nút thắt của chiếc vòng rồi đeo vào tay anh nói:
“Ngoài anh ra thì đồ tình nhân em còn có thể tặng cho ai”
Hàn Thiên Nhược nâng tay lên, nhìn trên cổ tay trắng nõn của anh xuất hiện một vật phẩm mà trước nay đều bị anh ghét bỏ không thèm liếc mắt.
Đó là một chiếc vòng tay kiểu đan dây.

Chiếc vòng với màu chủ đạo là đen, ở giữa được điểm xuyết một viên đá tim than huyễn hoặc, khắc theo hình mặt trời.
Anh mân mê chiếc vòng một lúc mới quay sang nhìn Mặc Âu hỏi:
“Chiếc vòng còn lại của em đâu?”
Mặc Âu kéo tay áo của mình lên, để lộ một chiếc vòng tay giống y hệt chiếc của Hàn Thiên Nhược.

Chỉ khác một chỗ là đá của cô khắc theo hình mặt trăng tím.
Hàn Thiên Nhược nhíu mày: “Tuy anh không có kinh nghiệm yêu đương nhưng anh vẫn biết cặp vòng này mặt trăng sẽ dành cho nam, mặt trời mới là của nữ”
Mặc Âu phản bác: "Bậy! Ai bảo mặt trăng cứ nhất nhất phải dành cho nam, mặt trời là nữ.


Anh chính là nguyệt quang rực rỡ nhất, chói lóa nhất chiếu sáng cuộc đời của em đó’’
Hàn Thiên Nhược nghe lời tán tỉnh của Mặc Âu thì có chút chậm tiêu.

Sau khi tiêu hóa được rồi, đôi môi anh vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Hàn Thiên Nhược kéo tay cô lại, ôm chầm lấy cơ thể ấm áp không nhiễm phong sương.
Hàn Thiên Nhược dịu giọng, thủ thỉ bên tai Mặc Âu:
"Em sẽ là tín ngưỡng đẹp đẽ nhất trong lòng anh, như Mặt trời yêu Mặt trăng’’
Mặc Âu khó hiểu ngốc đầu lên hỏi: “Tại sao lại như Mặt trời yêu Mặt trăng?”
Hàn Thiên Nhược đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đáp lại:
“Truyền thuyết kể rằng Mặt trời và Mặt trăng luôn yêu nhau nhưng không bao giờ có thể ở bên nhau, vì Mặt trăng chỉ mọc sau khi mặt trời lặn.

Vì vậy, Chúa với lòng nhân từ vô hạn đã tạo ra nhật thực để chứng minh rằng không có tình yêu nào là không thể trên đời…”
Mặc Âu gật gù: “Truyền thuyết này lạ thật.

Nhưng cũng không thay đổi được việc nó không có thực trên đời”
Có những người yêu nhau nhưng vẫn không đến được với nhau đấy thôi…
Hàn Thiên Nhược ôm chặt Mặc Âu hơn, như muốn khảm cả thân thể cô nhập vào thân thể anh thành một, mãi mãi không thể rời xa nhau.
Anh hôn lên mái tóc mềm mại của thân thể được anh ôm trong lòng nghiêm túc nói:
“Anh yêu em như Mặt trời yêu Mặt trăng, như đêm yêu những vì sao… Anh yêu em mãi mãi”
Có lẽ cả đời này anh sẽ không thoát khỏi tay em!
Em sẽ mãi là tín ngưỡng đẹp đẽ nhất, là chấp niệm kiên cố nhất trong trái tim sâu kín của anh trước giờ chưa từng rung động.
Anh vẫn sẽ yêu em…

Kể cả khi…
Em…

(Bả tác giả: "Góc cho các bạn tự sáng tác câu nói bất hủ cho riêng mình.

Hãy nối tiếp dấu “…” ở trên)
______________
Sáng hôm sau, tại phòng chuyên biệt dành riêng cho tổng tài tập đoàn Victoria.
Mặc Âu vừa bước vào phòng liền bị ai đó ôm chầm lấy.

Theo bản năng cô nâng chân chuẩn bị đá người kia ra.
Nhưng khi vừa nhìn thấy rõ người kia là ai, Mặc Âu thu chân lại.
Bạch Thần biết Mặc Âu đã về nước từ hôm qua nên hôm nay anh cố tình đến sớm hơn một chút, như thế cũng sẽ được gặp cô nhiều hơn một chút.
Từ khi thành lập công ty đến giờ, mỗi lần Mặc Âu đi công tác đều đem theo anh đi.

Chỉ có duy nhất lần này là lần đầu tiên cô từ chối việc để anh đi cùng.

Trong mấy ngày không nhìn thấy cô, lòng anh trống vắng đến lạ.
Mỗi phút mỗi giây đều là nỗi bất an sẽ có ngày cô không còn là một người độc lai độc vãng để anh có thể tự do theo đuổi nữa.
Rồi cũng đến một ngày, cô sẽ lựa chọn rời bỏ cuộc sống phóng khoáng, kết hôn với người bạn đời mà cô yêu.
Vừa hay, anh muốn trở thành người bạn đời đó của cô.
Không cho phép một ai khác ngoài anh!
Lúc đầu vốn tưởng bản thân sẽ bình tĩnh như mọi ngày khi gặp cô.

Nhưng lần này, thấy Mặc Âu mở cửa, xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Cô gái đã một tuần rồi anh chưa gặp…
Anh không điều khiển được cơ thể mà vô thức chạy đến ôm chặt lấy cô.
Có lẽ anh nhớ cô…
Nhớ đến loạn đầu, không thể chứa thứ gì khác ngoài cô….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi