VÔ TÌNH VẤP NGÃ LỊCH KIẾP CŨNG KHÔNG YÊN!


Công việc hướng dẫn cho các oan hồn đi vào Địa Phủ tuy không phải là một công việc khó khăn, nhưng lại hết sức nhàm chán.

Hằng ngày, ta cứ đưa hết lượt oan hồn này đến lượt oan hồn khác từ Quỷ Môn Quan đến tận cầu Nại Hà rồi lại vòng ra ngoài đón lượt tiếp theo.
Làm việc với những vong hồn này lâu ngày, ta cũng dần hình thành một chút cảm nhận về cái gọi là nhân tình thế thái.

Ta gặp rất nhiều vong hồn dã quỷ với những hoàn cảnh khác nhau, có người lúc đi đầu thai rất vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng cũng có người lại không nở rời bỏ chốn nhân gian, cứ quay đầu lại nhìn về một điều gì đó trông có vẻ rất vô định, có những cặp đôi hạnh phúc nắm tay nhau đi đến cuối đường, hẹn ước đủ điều, nhưng cũng có những người lại đơn độc, buồn khổ…
Ta cũng vì thế mà trở nên đa sầu đa cảm hơn, nhiều lúc bản thân cũng muốn hỏi han, xem thử ở dưới nhân gian họ rốt cuộc đã trải qua những kiếp nạn gì, nhưng ta lại có cảm giác sợ hãi, vì sắp tới đây chính ta cũng là người đi đầu thai, ta sợ một khi đã biết được những điều này, bản thân lại không có can đảm mà trải qua giống như họ.

Dần đà, ta quyết định gạt bỏ đi những cảm xúc này, trở nên giống như lũ tiểu quỷ kia, chỉ tập trung hoàn thành tốt công việc của mình.
Thời gian trôi qua, thấm thoát ta đã cán mốc trăm năm làm việc không công dưới Địa Phủ.

Sau quá trình làm việc ở đây, ta cũng trở nên trầm mạc hơn, đôi khi ta còn ngỡ bản thân mình đã trở thành một tiểu quỷ, không buồn không khổ, không vui không mừng, chỉ biết tập trung tu dưỡng bản thân.


Thi thoảng, ta còn được Diêm Vương đích thân tán dương vì đã nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ, bản thân đã có nhiều chuyển biến tích cực hơn.

Ta thấy cứ đà này lão sẽ cho ta đi đầu thai sớm thôi.
“Bóng dáng phía xa kia…lại là hắn - Thái Hào tiên quân”, quả thực không sai chính là hắn, ai ta có thể không nhận ra chứ tên khốn đó dù có biến thành tro bụi ta cũng nhất định nhận ra hắn.
Đôi khi ta cũng lấy làm lạ, không hiểu sao cứ mỗi lần thấy hắn, ta lại không kiềm chế được bản thân mà muốn chửi đổng lên.

Ta thắc mắc liệu kiếp trước bản thân có nợ nần gì với tên khốn này hay không cơ chứ, tại sao cứ mỗi lần gặp hắn người chịu thiệt thòi lại là ta, còn hắn thì vẫn chễm chệ sống an nhàn.

Lần này, ta nhất định sẽ cho hắn biết ta không phải là một tiểu tinh linh dễ bắt nạt, tuyệt đối không!
Hắn vừa trở về từ Hạ Giới, chắc hẳn tiên lực chưa hồi phục hoàn toàn.

Ta có nên nhân cơ hội hiếm có này, dùng linh lực ngàn năm, cho hắn hồn bay phách tán khiến hắn mãi mãi trở thành một vong hồn vất vưởng chốn nhân gian, nếu ta làm như vậy, há chẳng phải đã rửa sạch được mối hận trong lòng rồi sao, nghĩ tới đây thôi trong lòng ta đã cảm thấy vô cùng phấn khích rồi.
Ta xắn tay áo, vận dụng toàn bộ linh lực lên mười đầu ngón tay, chuẩn bị hướng pháp lực thẳng về phía hắn.

Bỗng nhiên từ đâu một giọng nói vang lên trong đầu ta: “Dừng tay..Bạch Mai”, giọng nói này không ngừng vang lên trong đầu ta, khiến ta không tài nào tập trung được.
Phải mất một lúc sau ta mới có thể hoàn toàn lấy lại được bản thân, giọng nói kia cũng dường như biến mất, ta sực nhớ tới việc cần làm, nhưng lúc này hắn đã biến đi đâu mất dạng.

Ta mò tìm khắp nơi trong đám vong hồn đang chậm rãi bước vào Quỷ Môn Quan.

Ta có chút giật mình, không lẽ mình bị hoa mắt thật ư.
Ta liền túm lấy cổ áo của một tên tiểu quỷ trông coi đường Hoàng Tuyền: “Ban nãy, nhà ngươi có thấy tên Thái Hào tiên quân đi ngang qua đây không hả?”.

Hắn nhất thời bị sát khí đằng đằng trên người ta làm cho kinh hãi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp khó nghe: “Ngài ấy đã đi được một lúc rồi đấy ạ”.

“Ta biết ngay mà, rõ ràng là ta đã nhìn thấy hắn”, ta thả nhẹ cổ áo của tên tiểu quỷ ra, nở một nụ cười thân thiện: “Cảm ơn ngươi, chỉ là hỏi thăm một chút thôi, đừng sợ”.

Tên tiểu quỷ thấy ta thay đổi thần sắc một cách nhanh chóng như thế liền tỏ ra sợ hãi, không dám lên tiếng đáp lại.
Hỏi xong ta lao nhanh về phía cầu Nại Hà, quyết tâm gặp hắn đòi lại công bằng, nhưng dù cho ta có tính như thế nào đi chăng nữa vẫn không bằng được trời tính, ta đã đến chậm một bước, tên khốn kia vốn đã đi đầu thai mất rồi.
“Diêm Vương đại nhân, Bạch Mai ta đã làm việc không công ở Địa Phủ này thấm thoát cũng đã gần trăm năm.

Ngài xem ta sắp trở thành người của Địa Phủ luôn rồi.

Xin ngài thương tình ta đã làm việc vất vả bao nhiêu năm ở Địa phủ mà ban cho ta cơ hội đi đầu thai đền tội.

Ta phải sớm hoàn thành việc lịch kiếp để lúc lên Thiên Đình còn bẩm báo lại với Ngọc Hoàng.
Nếu ta cứ tiếp tục ở đây làm việc không công như thế này, e rằng chức vị của ta trên Thiên Đình sớm muộn cũng sẽ bị tước đi mất, đến lúc đó ta muốn trả số nợ còn lại cho Ngài cũng khó.

Ngài đành lòng nhìn một tiểu tinh linh vừa xinh đẹp, vừa tài năng như ta cả đời chôn chân dưới Địa Phủ này sao?”
Ta van xin Diêm Vương rối rít nhưng vẫn cảm thấy chưa lay động được con tim sắt đá của lão.


Ta quyết định lấy ra từ trong túi áo lọ nước nhật lệ mới xin được từ Mạnh Bà, nhỏ đẫm cả hai mắt, còn không quên sụt sùi hai cánh mũi sao cho chân thực nhất có thể.

Dù gì lão cũng là một nam nhân, thấy ta khóc sướt mướt như vậy, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc động lòng xót thương.
“Được rồi, nhà ngươi cứ đi đầu thai trước đi, chừng nào đi làm lại ở Thiên Vực ta sẽ cấn trừ bổng lộc của ngươi sau vậy”
“Diêm Vương, ngài nói thật đấy chứ, cuối cùng ta cũng được đi đầu thai rồi.

Đa tạ Diêm Vương! Diêm Vương ngài đúng là một Diêm Vương tốt”
Ta nhất thời vui mừng không kiềm chế được bản thân mà lao thẳng tới cầu Nại Hà sau đó đâm thẳng về phía Lục Đạo Luân Hồi.

Trong khoảng không gian vô tận, ta ngoảnh đầu nhìn lại, cảm thấy bản thân hình như đã làm sai ở bước nào đó, chỉ thấy bên trên cầu Mạnh Bà đang chống nạnh nhìn ta, gương mặt bà ấy lúc này trông có vẻ rất cộc cằn, khó chịu.

“Chết tiệt, ta quên uống canh Mạnh Bà”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi