VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Tiếng máy sấy tóc ngừng lại.

Hứa Thanh dừng động tác giúp Khương Hòa sửa sang lại tóc, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Bộ dáng như thế nào?"

Theo bản năng anh ta nghĩ Khương Hòa nhìn thấy thứ gì đó không hiểu. Ví dụ bác gái nào đó đắp mặt nạ đi nhận đồ linh tinh gì đó đi ngang qua cửa sổ.

* * *

"Tóc thật dài, so với tóc tôi còn dài hơn."

Khương Hòa nói, xoay người đem tóc của mình vén ra đằng trước che khuất cả khuôn mặt, giải thích nói: "Đại khái chính là như thế này."

"..."

Hứa Thanh nhíu mày, nửa đêm Khương Hòa dùng tóc dài che khuất mặt, rất đánh sâu vào thị giác "sau đó thì sao?"

"Sau đó mặt trắng bệch, vô cùng trắng, cùng với.. Trắng hơn cả tường." Khương Hòa chỉ chỉ bức tường trắng như tuyết.

"Không phải chứ.."

"Còn mặc y phục màu lam, một loại áo choàng rất cổ quái, ống tay dài như vậy.."

Khương Hòa tiếp tục khoa chân múa tay.

"Dừng dừng dừng!"

Hứa Thanh không bình tĩnh được nữa, ngoảnh đầu nhìn quanh phòng khách, kết hợp với lời đồn nháo quỷ gần đây sau đó có chút chột dạ.

Rốt cục Khương Hòa đã nhìn thấy gì?

"..."

"..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều rơi vào trầm mặc.

Khương Hòa dù sấy tóc kiếm cũng dựng ở một bên, tựa vào ghế dựa trên đùi.

"Khụ.. Cái kia, quỷ không tồn tại, thế giới này không tồn tại trò đó. Phải nói tới khoa học.. Cô thử nghĩ xem nếu như quỷ thực sự tồn tại, một ngàn năm trước không biết đã chết bao nhiêu người, như vậy không phải là chết một đống người rồi hay sao? Bọn họ đâu hết rồi a, có đúng không?".

Hứa Thanh nỗ lực dùng khoa học để giải thích sự việc này: "Có thể áp lực của cô quá lớn, xuất hiện ảo giác, mau sấy khô tóc rồi đi ngủ đi."

Một cô gái đơn độc đi tới một thế giới xa lạ, suy nghĩ lung tung là rất bình thường. Nếu là một cô gái yếu đuối một chút có khả năng đã suy sụp rồi..

Khương Hòa rõ ràng không tin nhưng cũng không nói gì nữa. Xoay người để Hứa Thanh tiếp tục giúp mình sấy tóc, tay lặng lẽ sờ kiếm nắm thật chặt chuôi kiếm.

"Ở chỗ của chúng tôi quỷ là một vật rất đáng sợ" Khương Hòa nói.

"Ở chỗ của chúng tôi cũng giống như vậy, cũng là một thứ rất đáng sợ."

"Thật vậy sao?"

"Đương nhiên." Hứa Thanh vén mái tóc mềm mại của Khương Hòa, bổ xung nói: "Nhưng vấn đề là nó không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại, có hiểu không?"

"Vậy tại sao mấy ngày trước lại có pháp sư bắt quỷ?"

"Bởi vì người khác nghĩ lầm là có quỷ, thực ra không có."

"Có, tôi đã nhìn thấy rồi."

"..."

Trong phòng khách đèn điện sáng trưng, Hứa Thanh cảm thấy có chút lạnh.

Khương Hòa đều đã tồn tại loại cảm giác này rồi, xuất hiện một con quỷ hình như cũng không phải là một việc không hợp thói thường?

"Không biết kiếm của tôi có thể làm nó bị thương hay không" Khương Hòa nhăn mày nghĩ ngợi, làm thế nào để tự bảo vệ mình ở thế giới nguy hiểm này.

"Đưng nói nữa, làm như thật sự có vậy.. Ngày mai tôi sẽ đi tìm chú Trệu, mượn cây kiếm gỗ đào của chú ấy xem có mượn được không."

"Được."

Tiếng máy sấy tóc kêu vang, hai người mỗi người đang miên man suy nghĩ vấn đề trong lòng. Mái tóc của Khương Hòa rất mau đã được hong khô, đứng dậy giũ giũ mái tóc, còn không quên xách kiếm lên.

"Đa tạ thiếu hiệp."

"Không cần đa lễ."

Hứa Thanh một bộ dáng giống như đáp lễ. Rút phích cắm đem máy sấy tóc thu lại, thúc giục nói: "Mau đi ngủ đi."

"Tôi.."

Khương Hòa muốn nói lại thôi, rối rắm một chút sau đó lắc đầu đi về phòng của mình.

Đèn ở phòng khách tắt, qua một lát Hứa Thanh nhớ ra mình vẫn chưa tắm lại một lần nữa bật đèn lên. Kéo đôi dép lê đi vào phòng tắm, bên trong vẫn còn sót lại một chút hơi nước, đem theo một chút ẩm ướt cùng mùi thơm dịu của sữa tắm.

Một người ở với hai người ở chung quy vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Nếu như chỉ có một mình, nghe thấy miêu tả của Khương Hòa phỏng chừng có chút sợ hãi.

Miên man suy nghĩ tới khi tắm xong, so với thời gian bình thường đã rút ngắn đi một phần ba. Lau khô thân thể ôm quần áo chạy ra, khi đang chuẩn bị tắt đèn trong phòng khách, ánh mắt lại đảo qua máy tính ở trên bàn. Động tác của Hứa Thanh dừng lại, một ý niệm toát lên trong lòng anh ta.

Trong phòng ngủ, Khương Hòa nghe động tĩnh ở bên ngoài. Ngồi ở trên giường một lúc, kiếm cầm trong tay. Vốn dĩ giờ này sẽ luyện kiếm sau đó đi ngủ, nhưng cô ấy bây giờ một chút cũng không muốn động.

Vài sấp quần áo Hứa Thanh mua cho cô được xếp gọn gàng trên đầu giường. Kiểu dáng tuy rằng có hơi cổ quái, có điều so với váy ngắn quần đùi mà cô nhìn thấy trên đường thì tốt hơn rất nhiều.

Quần bò, áo dệt kim, áo khoác.. Khương Hòa mỗi lần ra ngoài đều cẩn thận quan sát tất cả. Khẳng định Hứa Thanh mua cho cô đều là những loại quần áo vô cùng bảo thủ.

Thiếu hiệp là một người tốt..

Ở dưới gối đầu là bộ quần áo bằng vải thô, chính là bộ y phục mặc lúc mới tới. Khương Hòa đem bộ quần áo từ bên dưới lấy ra để lên đùi, cúi đầu nhìn. Ngón tay mơn trớn trên miếng vá.

Bộ quần áo này so với bộ y phục bây giờ đang mặc bả vai có chút chật, tay áo cũng ngắn hơn rất nhiều, chất vải rất thô sờ vào có cảm giác thô ráp.

Nếu như ở trong trại, Nhị Nương hẳn là sẽ giúp cô sửa lại bộ y phục này? Thêm vào một đoạn ống tay, áo cũng sẽ phải rộng hơn một chút.

Nhị Nương của Đại Đương Gia..

"Võ nghệ là đánh mà ra, đừng sợ đau! Ai nhìn con không vừa mắt thì con hãy đánh hắn ta, đánh tới khi nào phục mới thôi. Như vậy sẽ không ai dám chọc giận con nữa!"

".. Tiểu cô nương ngay cả quần áo cũng không biết khâu, cả ngày múa đao lộng kiếm, xem sau này làm sao gả đi.. Đến đây thử xem bộ y phục này thế nào, không hợp thì đem lại đây ta sửa lại cho."

Bất quá mới chỉ hơn một tháng nhưng lại như đã qua rất lâu rồi.

Cách hơn một ngàn năm a.

Khương Hòa vuốt ve miếng vá trên áo thô, thở một hơi thật dài. Cất y phục đi, nâng tay cầm kiếm ở bên cạnh lên.

Bất kể là ở đâu, chung quy vẫn phải tiếp tục sống, sống thật tốt.

Thế giới nguy hiểm này..

Cô ấy hạ quyết tâm, luyện võ nghệ thật tốt để đối phó với con quỷ tóc tai bù xù đó. Đang định luyện kiếm..

Đốc đốc đốc

Âm thanh gõ cửa truyền đến.

Cầm kiếm ra mở cửa, Khương Hòa hơi hơi run sợ. Hứa Thanh đang đen mặt đứng ở cửa.

"Cô qua đây."

Thấy Khương Hòa mở cửa, Hứa Thanh Không nói nhiều lời vô nghĩa. Quay người đi tới trước bàn chỉ vào máy tính nói: "Cô nhìn thấy là cái này?"

Vừa rồi anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái. Tắm xong mở máy tính lên, máy tính không tắt chỉ là bị gập lại. Anh ta tiếp tục xem trích lục phát hình.

Sơn thôn lão thi.

Khương Hòa căng thẳng nắm chặt trường kiếm: "Đúng, chính là trên màn hình nhìn thấy."

"..."

Hứa Thanh cắn răng, không biết làm cách nào để giải thích thiên lý nhãnlà thiên lý nhãn, video là video, giám sát và điều khiển là giám sát và điều khiển.

Anh ta làm UP trong ổ đĩa của anh ta có hơn ba trăm các loại video điện ảnh. Nếu để Khương Hòa tiếp tục xem thế giới cao võ đúng nghĩa, khoa học cái rắm!

Thấy ánh mắt kinh sợ của Khương Hòa Hứa Thanh vừa bực vừa buồn cười. Khi còn nhỏ anh ta cũng bị Sở mỹ nhân dọa cho sợ không dám đi vệ sinh..

"Bỏ đi, cô đi ngủ trước, ngày mai sẽ giải thích cho cho cô."

"Nếu nửa đêm.."

"Yên tâm, không có việc gì." HứaThanh ngắt lời, di chuột nhấp nhấp vài cái nói "Được rồi, tôi đã phong ấn cô ta lại rồi, yên tâm ngủ đi."

"Khương Hòa rối rắm một chút, nhìn Hứa Thanh một bộ mặt thoải mái ung dung mới thoáng yên lòng, ôm kiếm quay về phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi