VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Tần Hạo lờ mờ.

Lúc nhận được địa chỉ anh ta còn cùng lão Cố nói đùa, nói trước đây thường xuyên đến đây cùng bạn, nói không chừng có thể gặp được người quen.

Phải, thực sự gặp được rồi.

"Các cậu.."

Anh ta quét mắt nhìn một vòng, trong mũi Hứa Thanh nhét hai viên giấy nhỏ, một bên mặt tụ máu. Lượng Tử một thân hỏng bét, dính bánh ngọt và nôn mửa, không khỏi nhếch miệng "Thật vui a"

"Quen không?" Lão Cố hỏi.

"Quá quen rồi"

Tần Hạo lắc lắc đầu, tiến vào thuận chân đá một cái gói dưới đất sang bên cạnh "Sảy ra chuyện gì?"

"Hát vui vẻ quá nên vật nhau ngã, không biết bị ai cho là đánh nhau nên báo cảnh sát, cậu xem đây không phải là nhiều chuyện hay sao"

Vương Tử Tuấn làm như không có việc gì cười cười, hướng anh ta chớp chớp mắt "Woa, thật sự phải đi làm a? Bộ quần áo trên người soái a."

"Cái đó còn phải nói?"

Tần Hạo xụ mặt nói thầm, tiếp theo khụ một tiếng "Không hỏi cậu, hai người, đây là có chuyện gì?"

"Chính là giống như cậu ta nói" Hứa Thanh nhún nhún vai, bụm mũi bước hai bước, có vẻ như lơ đãng đem Khương Hòa che chở ở phía sau.

"Cậu đánh nhau?"

Lão Cố lấy ra một cuốn sổ ghi chép, trước mặt là Hứa Thanh trên mặt tụ máu. Để cậu ta nhận thức tên này bị hại. Trước tiên hỏi bên này, bên này chỉ cần không làm sao, người đeo kính kia hơn một nửa là cũng không có việc gì "Đem chứng minh thư giao ra xem."

"Ra ngoài dự sinh nhật, ai đem theo chứng minh thư a.."

Hứa Thanh lôi giấy trong mũi ra, nhìn máu vẫn chưa ngừng chảy.

"Báo số chứng minh thư."

"13068219.."

Lão Cố vùi đầu viết, quyết định nói: "Cậu nói không đánh nhau?"

"Không có, đánh nhau gì chứ.. Cũng không biết ai nhàn rỗi như vậy, đùa giỡn" Hứa Thanh nói.

"Không đánh là tốt nhất, đón sinh nhật thì đón thật tốt, đừng gây chuyện."

Lão Cố nhíu mày dặn dò, vẫn chưa nói tiếp thì đã nghe thấy phía sau Lượng tử mở miệng

"Đánh rồi, hắn ta đánh tôi."

"..."

"..."

Hứa Thanh mắt lạnh nhìn qua, Lượng Tử muốn hoãn lại, lấy áo lau kính.

"Rốt cuộc là đánh hay không đánh?"

"Đánh rồi a, chú nhìn.." Lượng Tử nhìn một vòng phòng bao "Đón sinh nhật có thể đón thành như vậy sao?"

"Được, theo tôi quay về rồi nói."

Lão Cố lười ở đây làm mất thời gian, mùi rượu hỗn hợp cùng mùi nôn mửa ở dưới sàn, làm ông ta liên tục nhíu mày.

"Đừng a, chỉ là đùa giỡn!" đang ở ngoài cửa cùng quản lí chào hỏi, Vương Tử Tuấn nghe thấy lời này thì quay đầu đi vào "Đánh nhau cái gì.. Uống nhiều rồi, uống nhiều rồi."

"Đánh chưa?" Tần Hạo nhìn Hứa Thanh, biết rõ còn cố hỏi.

Chỉ cần không ngốc, cho dù là ai thì cũng có thể nhìn ra đây là động tay qua rồi. Có điều người dân không quản thì sẽ không truy xét, nói là tự mình ngã thì bọn họ cũng không quản được, cũng lười quản.

"Anh ta nói đánh rồi thì chính là đánh rồi, đến chỗ của cậu rồi nói."

Hứa Thanh chậm rì rì nói chuyện, nhẹ nhàng xoa xoa mũi, nói với Vương Tử Tuấn "giúp tôi đưa em gái của tôi về, tôi cùng tên kia qua đó một chuyến."

Vương Tử Tuấn ngẩn người, nhìn Khương Hòa, không hỏi anh ta tại sao lúc thì bạn gái, lúc thì em gái, gật đầu nói: "Yên tâm đi."

"Cùng đi đi, dù sao cũng phải hiểu rõ tình huống." Lão Cố nhìn Vương Tử Tuấn, lại nhìn Khương Hòa. Lúc vừa mới tới thì trong phòng chỉ có mấy người này, phát sinh chuyện gì thì họ là người rõ nhất.

"Không cần, em gái tôi mới lên trung học, vẫn chưa viết tốt nghiệp."

"Học trung học còn đến nơi như thế này?"

"Sinh nhật a, dù sao cũng phải chúc mừng một chút."

"..."

Vương Tử Tuấn vô lực phun trào, mở mồm là nói dối. Có điều anh ta cũng không nói gì, rõ ràng có thể thấy Hứa Thanh không muốn cô gái này đi cùng, phụ họa nói: "Tôi đi theo là được rồi, tôi vẫn luôn ở đây, có đánh hay không tôi là rõ nhất, có điều chỉ là đùa giỡn một chút.."

"Nói nhiều lời thừa như vậy làm gì, cùng đi đi, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian."

Lão Cố quay người ra cửa, Tần Hạo biểu tình suy sụp, giơ tay lên nói "Tôi chỉ là một người mới, là lâu la, nói không tính."

Khương Hòa mân miệng nhìn bọn họ nói chuyện, Hứa Thanh cố ý để cho cô ấy nhận thức cảnh sát là như thế nào.. Có điều Hứa Thanh không nói chuyện, cô ấy cũng không có động tác nào.

"Có muốn đi rửa mặt một chút không?" Tần Hạo hỏi

"Không cần, đi thôi."

Hứa Thanh lắc đầu, lườm Lượng Tử ở bên kia một cái, lại nhìn Khương Hòa ở phía sau.

"Em gái tôi là người ở trong thôn mới ra, chưa từng đến những nơi như thế này, các người đừng dọa cô ấy."

Khương Hòa nhìn Hứa Thanh nói chuyện với người bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn mình, hơi suy tư một chút, càng hiểu rõ là ý gì, âm thầm nhớ kỹ.

"Chúng tôi cũng không ăn thịt người, chỉ là muốn hiểu rõ tình hình một chút."

Tần Hạo không vui, quay đầu nhìn Khương Hòa "Em gái của câu? Chưa từng nghe nói cậu còn có em gái a."

Chỉ nghe lão đầu tử nói tên này kết giao với một bạn gái, lúc mới bắt đầu anh ta còn nghĩ đây chính là cô gái ấy, không ngờ bỗng nhiên biến thành em gái.. Tên này lấy đâu ra em gái?

"Em họ, cậu nghe nói cái rắm."

"Đợi chút, tôi muốn đi chào hỏi một chút." Vương Tử Tuấn hướng mấy người chào hỏi một tiếng, đi về phía quản lí ở bên kia, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Em họ ở đâu ra? Đây.. Học trung học?" Tần Hạo đứng ở cửa KTV, đợi Vương Tử Tuấn đồng thời đánh giá em gái trong miệng của Hứa Thanh.

Mặt già của Hứa Thanh cậu ta sớm đã nhìn chán.

"Tra hộ khẩu chứ?" Hứa Thanh bĩu môi "Tra cũng vô dụng, học sinh trung học chưa làm chứng minh thư, chỉ tới chỗ của tôi chơi vài ngày."

"Chậc chậc, em gái cậu chính là em gái tôi, em gái của chúng ta tên gì? Lão Hứa nhà các người gen cũng thật tốt a."

"Khương Hòa" Hứa Thanh nhìn Khương Hòa một cái "nhớ chưa?"

"Nhớ rồi, nhớ rồi." Tần Hạo nhếch mép cười với Khương Hòa, nói: "Tôi là Tần ca!"

"Còn anh ruột đâu.. Cô ấy sợ người lạ, cậu đen như vậy đừng dọa cô ấy."

"Được rồi, đi thôi."

Vương Tử Tuấn cùng người trong ktv chào hỏi xong, đút tay túi quần cùng bạn gái đi tới "gọi cậu tới cậu không tới, bây giờ kết thúc rồi đến bắt người.."

"Đến làm gì? Đánh nhau chịu sự trừng phạt?" Tần Hạo liếc nhìn Lượng Tử đứng ở cạnh xe "Rốt cục sảy ra chuyện gì?"

"Đặc biệt.. trách tôi, đều tại tôi."

Vương Tử Tuấn cắn răng thở dài "Đi thôi, đem chuyện này giải quyết sớm một chút, lần sau không gọi nữa."

Khương Hòa đi bên cạnh Hứa Thanh, một lời không nói, nghe bọn họ nói chuyện.

Bên ngoài trời đã khuya, sao sáng lấp lánh.

Mấy người lên xe thì không nói chuyện phiếm nữa, xe lướt đi trong bóng tối, vững vàng chạy ở trên đường, đi về hướng đồn công an.

Đợi tới lúc dừng xe, mấy người tốp năm tốp ba từ trên xe bước xuống, Vương Tử Tuấn bỗng nhiên cười "Thanh Tử, cậu về nhà rồi."

"Về em gái cậu"

Hứa Thanh đối với việc đánh nhau không chút nào để ý, chỉ là làm theo trình tự mà thôi, điều lo lắng duy nhất là Khương Hòa bên đó.

Cái này gọi là có tật giật mình.. Hứa Thanh trong lòng tự giễu, nuôi một người cổ đại thật là, phải thu liễm lại tính tình rồi.

Thấy bọn họ thoải mái như vậy, lão Cố quay đầu liếc nhìn một cái, dẫn đầu đi về phía trước. Lượng Tử rầu rĩ đi ở vị trí thứ hai, không nói chuyện.

Anh ta biết rõ ràng chuyện này vì sao sảy ra, tuy rằng đuối lý nhưng đã động thủ rồi, chịu thiệt cũng là anh ta.

Đã tới cục thì không có gì tốt, nhưng tuyệt đối không bị thiệt, lấy việc gây rối là chính, Hứa Thanh động thủ trước nên sẽ gặp khó khăn đầu tiên.

Khương Hòa đi ở phía sau, ngẩng đầu nhìn về hướng quốc huy uy nghiêm trên cánh cửa.

Em gái.. Trung học.. Không có chứng minh thư.. sợ người lạ..

Đem lời nói ở trên đường nghe được, trong lòng nhắc lại một lần. Khương Hòa thở dài. Thấy Hứa Thanh nhìn lại, Khương Hòa nhẹ gật đầu, đi theo mọi người vào trong.

Chung quy vẫn phải đối mặt, bất quá trước tiên làm quen một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi