VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Đợi Khương Hòa đem cháo và đồ ăn ăn hết, đã sắp đến 8 giờ tối.

Bút trên tay Hứa Thanh đồng thời dừng lại, giúp đỡ đem đồ đạc, túi trên bàn dọn dẹp, mang để sang bên cạnh. Cầm phi tiêu lên nắm trong lòng bàn tay ước lượng một chút.

"Bây giờ cô đang ở một ngàn hai trăm năm sau, bất kể cô có thể tiếp nhận được hay không, vấn đề tiếp theo mà chúng ta sẽ nói đều là thành lập trên cơ sở này. Cô có hiểu không?"

Tục ngữ nói: " Nã nhân thủ nhuyễn, cật nhân chủy đoản" (1).  Khương Hòa sờ sờ bụng, sau đó đối với lời nói của Hứa Thanh vẫn còn hoài nghi. Nhưng không nhiều lời, áp chế suy nghĩ trong lòng rồi gật gật đầu, chỉ đợi xem anh ta nói điều gì.

Hứa Thanh nhìn ra thái độ của cô gái. Cũng không coi trọng, cầm phi tiêu sắt trong tay nghịch nghich, trầm ngâm nói: "Trước tiên, ở đây tuyệt đối an toàn, ít nhất là trong căn phòng này rất an toàn. Cho dù cô một kiếm giết chết tôi, chỉ cần thi thể của tôi không bị phát ra mùi hôi thối. Cô trốn ở đây cũng sẽ không bị đói chết, cũng có thể trốn khoảng một tuần, cũng chính là khoảng bảy ngày, việc gì cũng có thể."

Anh ta nhìn Khương hòa, thấy cô không có phản ứng gì, chỉ là im lặng lắng nghe, tiếp tục nói: "Cho nên cô không cần lúc nào cũng nhớ thương cây kiếm của mình đâu.. Mọi thứ ở đây cô đều không nhận biết được, ví dụ cái đó." Hứa Thanh cầm cây phi tiêu sắt gõ gõ vào chiếc ti vi đã hỏng. "Nó chỉ là một công cụ để tạo ra âm thanh, dùng để.. à.. dù sao thì nó cũng vô hại, một thứ dùng để giải trí. Có rất nhiều thứ như vậy, chẳng hạn như cái này."

Lấy điện thoại ra, anh ta tùy ý mở một bản nhạc. Giai điệu du dương được truyền ra từ ống loa. Tay Khương Hòa khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không phát ra tiếng động. "

" Nói những thứ này chỉ là muốn cho cô biết, ở đây tuyệt đối an toàn. Tôi làm những động tác mà cô không hiểu được, hoặc những việc khác, đó đều là bình thường.. Đừng hiểu nhầm, tôi sẽ không làm gì cô, chỉ là nói những thứ này.. ".

Hứa Thanh lại chỉ chỉ tivi trên bàn, đem tắt nhạc ở di động đi, tựa vào sô pha thở dài một hơi. Nâng tầm mắt nhìn Khương Hòa nói:" Cô hiểu không? "

Nên tiêm thuốc dự phòng trước. Anh ta không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào do vấn đề nhận thức sai lầm của Khương Hòa mà gây ra. Điều này liên quan đến sự an toàn của bản thân.

Khương Hòa im lặng một chút rồi gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của anh ta.

" Sau đó là bên ngoài, vấn đề này có chút phức tạp. Bây giờ là một thế giới hòa bình, mọi người đều an cư lạc nghiệp. Bên ngoài cũng là vô cùng an toàn. Đối với tôi mà nói thì rất an toàn, nhưng đối với cô mà nói thì đâu đâu cũng là nguy hiểm. "

" Tại sao? "

" Bởi vì cô là đột nhiên xuất hiện, còn có thể tạo nên thương tổn cho người khác. "

Hứa Thanh chậm chậm nói, một bên suy tư, một bên mở miệng:" Giống như.. Hoàng cung? Nếu như cô đem theo đao đi loạn, vậy khẳng định là sẽ bị đuổi bắt.. Đại khái ý tứ là như vậy, thực rõ ràng cô là người ngoại lai. "

Anh ta nói chuyện, từ trên ghế sô pha đứng lên. Đi vào phòng ngủ mang ra ví tiền, từ bên trong lấy ra chứng minh thư, đem tới trước khuôn mặt tò mò của Khương Hòa.

" Đây là chứng minh thư, chúng tôi ở đây mỗi người đều có. Số thứ tự là được mang từ khi sinh ra. Nếu ai đó phạm tội hoặc có hành động xấu thì cứ phát lệnh truy nã theo cái này. Cho nên trên đường có rất nhiều quan sai, thường thường sẽ tra một chút, xem có phạm nhân chạy trốn hay không. "

" Người nào không có cái này sẽ bị đưa đi điều tra chi tiết, khi họ gặp phải sự thẩm vấn và sẽ cảm thấy bối rối. Đến lúc đó mọi thứ về cô sẽ được phơi bày. Và sau đó.. Tôi không biết chuyện gì sẽ sảy ra. Nghĩ đến chắc là sẽ không tốt. "

" Một điều nữa là nơi này luật pháp rất nghiêm, quan sai cũng rất lợi hại. Cô chỉ cần làm người khác bị thương thì nhất định sẽ bị phát hiện, sau đó sẽ ngồi nhà lao. Kháng cự nhất định sẽ chết.. Giống như cô đem theo vũ khí đi trên đường, cũng sẽ xúc phạm pháp luật. Bị người khác chú ý thì xong đời rồi. "

Thân phận là vấn đề rất lớn, Hứa Thanh đã lấy các mục vừa tóm tắt và nói với Khương Hòa đem những gì cần chú ý và những gì tuyệt đối không được làm nói với Khương Hòa một lần.

Một cổ nhân cái gì cũng không có, bỗng nhiên xuất hiện. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải ẩn mình. Những chuyện sau đó thì từ từ giải quyết. Nếu để người khác chú ý tới mà để lộ thân phận.. Thì tuyệt đối sẽ oanh động thế giới.

Một cổ đại hiệp khách sống sờ sờ.

Khương Hòa rất nhanh liền có thể hiểu được, gật đầu nói:" Hiểu, ý của ngươi là.. ta.. Là một lưu dân ". (2)

" Ách.. Có thể nói như vậy, nhưng hậu quả của lưu dân này là rất nghiêm trọng. "Hứa Thanh nhíu mày nghĩ nghĩ, cùng cô ấy nói chuyện nghiên cứu các loại sẽ rất khó để cô ấy có thể hiểu được. Cân nhắc một chút rồi nêu ví dụ nói:" Chuẩn xác mà nói, giống như nô lệ không có khế ước.. Nếu bị bắt được, vậy thì sẽ là một việc rất thảm. "

Thấy khương Hòa mặt mày biến sắc, anh ta bổ xung nói:" Chỉ là ví dụ, hậu quả nghiêm trọng như nhau. "

Tiếng mưa rơi bên ngoài dần dần dừng lại, thời gian đã là hơn tám giờ tối, trên lầu phát ra tiến ghế bị di chuyển. Xa xa trên đường phát ra tiếng vang nhỏ của còi ô tô.

Trầm mặc một lát Hứa Thanh từ sô pha đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Đèn đường bên ngoài có chút mờ nhạt. Đèn neon trên bảng hiệu phía xa đang nhấp nháy, vàng đỏ sáng rực.

Anh ta ở lầu một nên chỉ có thể nhìn thấy những cảnh vật ở gần đó, nơi anh nhìn không rõ đó chính là thế giới đèn đỏ rượu xanh. Anh ta là một người hiện đại nếu như không có chứng minh thư, cũng không biết làm như thế nào để sống tiếp, càng không cần phải nói đến cô gái đui mù cái gì cũng không biết.

Rời khỏi cánh cửa này, cơ hồ chỉ có kết cục là chết. Nếu như bị bắt đem đi nghiên cứu, thì cùng với chết không có gì khác biệt.

" Nói nhiều như vậy, thực ra cũng chỉ có một ý. "

Hứa THanh quay đầu, nhìn Khương Hòa đang ngồi ở bên đó, hé miệng nói:" Ở thế giới này, hoàn cảnh của cô rất nguy hiểm. "

" Quen biết cổ nhân từ một ngàn hai trăm năm trước, tôi rất vui, cũng rất.. Cảm giác này cũng rất kì diệu. Cho nên tôi nguyện ý giúp cô. Tôi sẽ tận lực giúp cô cảm thấy quen thuộc với thế giới này. Che dấu tốt bản thân, từ từ dung nhập. "

".. Ta phải tin tưởng ngươi như thế nào? ". Khương Hòa cúi đầu, cô không có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ như Hứa Thanh. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin được là mình lại đến.. Một ngàn năm sau?

Nhưng y phục trên người, dép lê dưới chân, đèn trên trần nhà. Nhà tắm thần kì, những tòa nhà cao lớn, những vỏ sắt kì lạ chạy bên ngoài..

Mọi thứ cô nhìn thấy đều là thứ cô chưa bao giờ được thấy và chưa bao giờ được nghe nói đến.

Cô đơn và sợ hãi giống như hai bàn tay to lớn ghìm chặt lấy cô, cô bây giờ chỉ muốn được về nhà.

Đem theo kiếm của mình, kết thúc giấc mộng ly kỳ này.

" Cô không tin, chúng ta cứ mặc kệ. Hứa thanh từ cửa sổ quay lại. Đưa tay đem chiếc phi tiêu sắt trong tay để lên bàn, đẩy qua nói: "Giúp đỡ cô không phải là một việc dễ dàng, hoàn cảnh hiện tại.. Cô võ nghệ cao cường, một vòng có thể kinh động cả internet. Cho nên cô nhất định phải phối hợp mới được, nếu cô không tin, tôi cũng không có cách nào giúp cô".

Khương Hòa nhìn Hứa Thanh, trầm mặc hồi lâu, như đang suy xét xem trong lời nam nhân này nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

"Bình thủy tương phùng.." (3).

Đợi cô hiểu biết thế giới này, thì sẽ rõ. "Hứa Thanh thuận miệng nói.

Loại chuyện thần kì như thế này, nếu như làm tốt quan hệ, nói không chừng có thể cùng cô ấy học một bộ "cửu thiên thập địa bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn kiếm"?

" Vậy.. Tôi phải làm như thế nào? "

" Cái này.. Ách.. "

Hứa Thanh bị nghẹn, vò đầu nói:" Chuyện quan trọng nhất bây giờ là che dấu thân phận, những thứ khác để sau rồi tính".

(1): Cầm của người thì mềm tay

Ăn của người thì đuối lý.

(2): Dân tị nạn

(3): Bèo nước gặp nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi