VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

"Hải sản ăn ngon không?"

Ăn được một nửa, Hứa Thanh đại khái có thể biết được một số đồ ăn mà Khương Hòa thích, vừa bẻ cua vừa thản nhiên hỏi.

Hứa Thanh không ăn được nhiều như Khương Hòa, chỉ ăn mà không nói gì, cầm càng cua từ từ thưởng thức.

"Ngon." Khương Hòa ăn đến nỗi vẻ mặt đều vui vẻ, vớt thịt trong nồi.

"Hửm? Tôi nhìn bộ dáng của cô giống như là ăn không ngon." Hứa Thanh tùy tiện hỏi vài câu. Đã nhìn ra được cô ấy thích ăn gì rồi, chỉ thử một chút chứ không động, kết quả là ngon?

"Không có thịt, ăn có chút phiền."

"..."

Được rồi, tôm cua lột vỏ thực sự có chút phiền phức mà lại không có bao nhiêu thịt.

Hứa Thanh nháy mắt hiểu được, theo lối suy nghĩ thay cho Khương Hòa thì dùng nửa ngày để lột vỏ, thịt ở bên trong không đủ nhét kẽ răng, chỉ có thể thưởng thức hương vị, như vậy không thích hợp với cô ấy.

Thưởng thức hương vị của thức ăn là cho người phú quý giàu sang, nhàn rỗi, không có việc gì làm hưởng thụ, thứ cô ấy thích là những thứ có thể cắn miếng to.

"Thích ăn là tốt."

Sau khi nghĩ xong thì Hứa Thanh lau lau tay, vớt lên mấy con tôm từ từ lột vỏ, đem nhân tôm bỏ vào một cái đĩa sạch ở bên cạnh, đợi lột được năm, sáu con thì đẩy qua cho cô ấy.

"Đa tạ!"

Khương Hòa vui vẻ chấm gia vị, ăn hai miếng lại từ từ dừng động tác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

".. Anh không ăn sao?"

"Tôi no rồi." Hứa Thanh cười híp mắt "Mau ăn đi."

Nếu như có thể lựa chọn thì không ai sẽ muốn ăn bữa cơm mà cũng phải mang theo kiếm, ai lại không thích ở trong phòng ấm áp vớt đồ ăn ngon trong nồi lẩu?

Khương Hòa bây giờ so với lúc mới tới thì đáng yêu hơn nhiều. Cả ngày đánh đánh giết giết thì có gì tốt, cùng nhau làm phế vật ở nhà mới là việc đứng đắn.

"Tôi.. Không biết lột." Khương Hòa cảm thấy như vậy không đúng.

"Cô cứ việc ăn, tôi giúp cô lột, như vậy sẽ càng nhanh, bạn bè mà, chính là phải hỗ trợ lẫn nhau."

"Ồ."

Ăn tự trợ là phải ăn nhiều một chút, như vậy mới không thiệt, Khương Hòa ẩn ẩn hiểu được.

Tự trợ, chính là hỗ trợ, trợ giúp, rất hợp lý.

Trên bàn là đĩa vuông, đĩa tròn, các loại đĩa đặt lên nhau thành mấy chồng, cao cao một đống đặt một bên, làm Hứa Thanh âm thầm chép miệng. Lúc bọn họ ba bốn người, còn đem theo cái thùng cơm Tần Hạo cùng nhau ăn thì mới có tình huống như thế này.

Không trách được người cổ đại luôn đói bụng, như vậy ai có thể nuôi nổi.

"No chưa?" Thấy Khương Hòa sờ bụng, anh hỏi.

"Có chút đủ."

"Vậy vừa hay đi bộ về, tản bộ cho tiêu cơm."

Đồ ăn trong nồi cơ bản đã được vớt sạch, không còn thừa lại thứ gì. Khương Hòa cho dù no rồi cũng sẽ không để cho thừa lại. Chỉ để lại bát đĩa và vỏ trên bàn, nhìn tình hình chiến đấu này liền biết là một bữa tiệc lớn.

Ra tới cửa, Khương Hòa sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc quay đầu nhìn một lượt đồ ăn trên giá, còn có chút tiếc hận.

"Tôi cảm thấy cô hận không thể ở lại đây."

Hứa Thanh ra ngoài cảm thấy rùng mình, lấy tay đội mũ lên, lui thành một đoàn nhìn Khương Hòa, cũng giúp cô ấy đội mũ lên đầu. Đứng ở bậc thềm ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, bọn Tần Hạo đã không còn ở chỗ cũ, không biết đã lăc lư tới chỗ nào rồi.

Phải nghĩ cách làm sao để lừa dối tên kia, sau đó sẽ tiếp tục chuẩn bị cho việc thân phận.

Ngẩng đầu lên thăm dò chiếc đèn trên bảng theo dõi, anh cân nhắc một chút. Đem theo Khương Hòa đi theo hướng ngược lại "Chúng ta đi ở đường này, tùy tiện đi dạo một chút giúp cho tiêu hóa."

"Tôi muốn quay về chơi game."

"Thời gian chơi game rất nhiều, nếu đã ra ngoài rồi thì đi dạo một chút."

Khương Hòa ăn no xong vội vã muốn trả nợ, chỉ muốn chơi trò chơi. Nhưng nếu Hứa Thanh không muốn quay về, một mình cô ấy cũng không có cách nào ra về, chỉ có thể lui tay vào ống áo, chậm rì rì đi tản bộ phía sau anh.

"Ở đây xem ra rất yên ổn, tại sao những quản.. Cảnh sát đó phải tuần tra trên đường?"

Lúc không có việc gì làm, Khương Hòa sẽ suy nghĩ ván đề này.

Theo cô nghĩ, chỉ có khi nào loạn thì mới như vậy, mọi người an cư lập nghiệp, tra nửa ngày cũng không có thu hoạch gì, nhưng vẫn còn muốn canh giữ ở trên đường, như vậy thật không hợp lẽ thường.

"Cô lẫn lộn đầu đuôi rồi." Hứa Thanh quay đầu nhìn cô.

"..."

Trước đây tôi cũng đã nghĩ tới rất nhiều vấn đề, tại sao cái này, tại sao cái kia, sau đó phát hiện, tất cả mọi thứ đều có lí do. Có câu nói "chưa gặp ác nhân, không hiểu bầu trời tối đen", nếu chưa gặp thì chỉ có thể nói hạnh phúc, nhưng không phải là nó không tồn tại. "

" Cho nên ở đây không an toàn? "

" Đúng vậy, người tốt giống như tôi rất ít. "Hứa Thanh nghiêm trang nói hươu nói vượn" Có rất nhiều người cực kì xấu xa, nếu như cô vận khí không tốt gặp phải bọn họ, nói không chừng còn bị lừa làm vợ, cô biết có bao nhiêu kinh khủng không? "

Khương Hòa có chút ngây ngẩn, bị lừa làm vợ?

" Kia.. Kia.. Lừa như thế nào?

"Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa từng làm, dù sao cẩn thận là tốt. Tới đây, túi của tôi rất ấm, cô có muốn cho tay vào không?"

Hứa Thanh đối với đôi tình nhân phía trước kéo tay, dương dương tự đắc ra hiệu nói: "Cô xem, giống như bọn họ, như vậy thật ấm."

"Không cần."

Khương Hòa lắc đầu "Tôi cảm thấy anh đang lừa tôi."

"Đúng, phải bảo trì phần cảnh giác này." Hứa Thanh cười ha ha nói "đừng để người khác lừa cô đi mất."

"..."

Bầu trời buổi chiều vẫn âm u như cũ, giống như đang tích tụ một trận bạo tuyết. Trên đường người đi lang thang không nhiều, thỉnh thoảng có cảnh tượng người đi vội vàng đi qua bên cạnh. Hai người không vội, không chậm đi dạo trên đường.

Mang theo một người cổ đại nhanh chóng dung nhập vào xã hội hiện đại, Hứa Thanh cố ý nhiễu loan, quẹo trái, quẹo phải, không quan tâm có tác dụng hay không, dù sao quỹ đạo cuộc sống phức tạp một chút vẫn tốt hơn là bỗng nhiên xuất hiện sau đó cả ngày ở trong nhà anh.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa không biết toàn bộ bảng theo dõi ở Giang Thành khi nào thì hoàn thiện, nếu là trong hai năm này vậy thì không tốt.

Bất tri bất giác tới bờ sông, nước sông Lan Giang vẫn chưa kết băng, mặt sông yên ả, thỉnh thoảng bị gió vén lên vài gợn sóng, ở phía xa có một con thuyền nhỏ đang phiêu đãng.

"Cô có thể phiêu trên mặt nước không?" Nắm thật chặt cổ áo chống đỡ gió lạnh, Hứa Thanh quay sang Khương Hòa hỏi.

"Phiêu trên mặt nước chính là đi trên mặt nước sao?"

"Đúng, ở chỗ chúng tôi trước đây có một Đạt Ma có thể giẫm trên phiến lá phiêu qua."

"Tôi không biết." Khương Hòa lắc đầu, đi trên mặt nước ngay cả nghe cô cũng chưa từng nghe qua.

"Vậy công phu của cô rốt cuộc mạnh đến mức nào?" Hứa Thanh hiếu kì, từ tầng bốn nhảy xuống hình như Trần đạo trưởng cũng có thể làm được.

Không biết nếu hai người bọn họ đánh nhau một trận thì ai sẽ thắng? Hoặc là đối diện với một tráng hán hai trăm cân thì sẽ đánh như thế nào?

Công phu, trò biểu diễn này quá huyền diệu rồi.

"Ừm.. Anh muốn thử công phu của tôi một chút không?" Khương Hòa do dự hỏi.

"Không, không, tôi sợ cô không cẩn thận đánh chết tôi."

"Tôi sẽ thu lực."

"Như vậy cũng không được." Hứa Thanh nghĩ, nghĩ tới cảnh tượng tên trộm lần trước bị cô ấy thu lực quăng trên sàn nhà thì dùng sức lắc đầu "cô có thể đối với cái khác biểu thị một chút, ví dụ.. Có thể dùng tay bổ nó ra không?"

Anh chỉ chỉ hòn đá trên mặt đất, nếu dùng tay không làm hòn đá vỡ ra, như vậy là vượt quá cực hạn của cơ thể con người.

Khương Hòa dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn anh "Thân thể bằng xác thịt làm sao cứng được hơn đá?"

"Được rồi, vậy.."

Hứa Thanh nhìn trái nhìn phải, kéo cô ấy đến một góc khuất, chỉ chỉ cái cây nhỏ bên bờ sông "Nó thì sao?"

"Muốn tôi đánh nó sao?" Khương Hòa hoài nghi.

"Chỉ muốn biết cô có thể đánh gãy nó hay không."

Vừa dứt lời.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Ca..

Hai phát thiết đem cây nhỏ đụng gãy, khương Hòa quay đầu nhìn về Hứa Thanh đang trợn mắt há hốc mồm.

"Như vậy?"

"Cô như vậy là phá hoại tài sản công cộng, mau đi!"

Đầu xỏ gây nên kéo ống tay áo của cô, nhanh như chớp chạy tới chỗ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi