VỢ TÔI LÀ BÁC SĨ


Lục Tư Phàm sau khi làm xong công việc của mình thì đi vào nhà vệ sinh để đánh răng chuẩn bị đi ngủ, nhưng cho dù anh cố gắng thế nào cũng không mở cửa được, nghĩ bên trong có Hà Bội Sam nên anh nói
“Nè cô làm gì ở trong đó lâu vậy hả? ra ngoài nhanh đi”
Không thấy cô hồi âm anh lại nói
“Cô không ra thì đừng trách tôi đấy, mở cửa ra mau lên”
Vẫn không thấy cô trả lời anh tức giận đập cửa *rầm rầm*
“Nè mở ra mau lên, tôi không đùa với cô đâu đấy”
Dù anh có la hét thế nào thì cô cũng không nói 1 lời nào khiến anh có chút lo sợ, anh vội đi lấy chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh ra, bước vào trong nhìn thấy Hà Bội Sam đang nằm trong bồn tắm mà ngủ thϊếp đi, anh giận dữ đi lại
“Cô đang đùa với tôi đấy hả?”
Vừa lại gần thì nhìn thấy nước trong bồn hóa đỏ, anh sợ hãi chạy đến lây mạnh cô
“Nè Hà Bội Sam cô làm sao vậy hả? Cô mau tỉnh lại đi”
Anh bế cô lên khỏi bồn thì thấy con dao đang cấm vào bụng cô, anh hốt hoảng vội chở cô vào bệnh viện
! !

Bên ngoài phòng cấp cứu Lục Tư Phàm không hề thể hiện sự lo lắng cho cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, anh đang nghĩ tại sao cô ấy lại tự tử, bỗng nhiên câu nói trong đêm tân hôn mà cô từng nói khiến anh có chút nghi vấn “Anh nghĩ có mình anh đau khổ hả?”
“Tại sao cô ấy lại nói như vậy? Là do cô ta bị ép gả hay là cô ta đang diễn kịch để lấy sự thương hại từ mình! ”
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu hỏi anh
“Cậu là người nhà của bệnh nhân Hà Bội Sam à?”
Lục Tư Phàm bình thản đáp
“Đúng vậy, tôi là chồng cô ta, cô ấy có qua khỏi không?”
“Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, nghỉ ngơi tầm 1 tuần có thể xuất viện”
“Được rồi, các người tìm cho cô ấy 1 người chăm sóc đi, để cô ta ở phòng đặc biệt”
“Vậy còn!.


“Mọi viện phí tôi sẽ thanh toán, giờ tôi không rảnh ở đây”
Lục Tư Phàm nói rồi quay lưng bước đi, nhìn thấy sự dửng dưng của anh khiến cho bác sĩ ngạc nhiên
“Anh ta có phải là chồng của cô ấy không chứ?”
! ! !.

.

Hà Bội Sam hôn mê li bì đến sáng, khi tỉnh dậy cô nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, muốn cử động 1 chút nhưng lại động vết thương ở bụng
“Ui ya~ đau quá!.



“Chào cô Hà, cô tỉnh rồi sao?”
Hắc Hổ, 1 cậu thanh niên nhỏ tuổi, nhìn ngoại hình thư sinh khác xa hoàn toàn với cái tên của mình, cậu ấy nhỏ hơn cô tầm vài tuổi
“Cậu là!.


“Tôi là người được cậu Lục thuê để chăm sóc đặc biệt cho cô đấy”
“Sao lại chọn nam làm người chăm sóc đặc biệt cho mình chứ? Anh ta có bị thần kinh không?”
Hà Bội Sam khó chịu nói
“À tại cậu Lúc sợ cô lại nghĩ đến chuyện tự tử nên mới nhờ nam canh chừng đấy, nhưng cô yên tâm đi tôi cũng rất giỏi trong việc chăm sóc, có gì cứ nhờ tôi”
{Nhờ cái gì mà nhờ chứ, anh ta có biết nam nữ bất tiện thế nào không mà lại nhờ 1 người nam trông mình chứ?} Hà Bội Sam nghiến răng tức giận nói
“Cô không khỏe ở đâu sao?”
“À không, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi?”
“Tôi là Hắc Hổ, tôi 23 tuổi”
Nhìn ngoại hình với tên có quá nhiều khác biệt nên Hà Bội Sam ngạc nhiên nhìn cậu
“Hắc Hổ?”
“Hì cô thấy lạ lắm đúng không? Cha tôi nói khi sinh tôi ra có chút xíu nên mới đặt cái tên như vậy để sau này tôi lớn lên cao to, ai ngờ cũng vậy luôn”

“Cậu cứ gọi tôi bằng chị là được rồi, tôi hơn cậu 3 tuổi thôi à”
“Chị sao? Nhưng tôi sợ cậu Lục sẽ! ”
“Yên tâm đi anh ta không thèm quan tâm đâu”
“Dạ, à chị có cần đi đâu không? Đi vệ sinh chẳng hạng”
Hắc Hổ ngây thơ hỏi những câu tế nhị khiến cho Hà Bội Sam ngại ngùng
{Mình muốn đi vệ sinh thật đấy nhưng mà! làm sao để cậu ta dẫn mình đi được}
“À không cần đâu, cậu đi mua cháo giúp tôi được không?”
“Khỏi cần đi đâu luôn, tôi mua sẵn rồi”
“Oh vậy hả? Cậu chu đáo ghê”
“Ai cũng nói vậy hết đó”
Hà Bội Sam nhìn cậu cố gắn cười nhưng trong lòng lại muốn khóc không thành tiếng


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi