VỢ TÔI MỖI NGÀY ĐỀU GIẢ NGHÈO



Hai người vừa đi ra khỏi cửa lớn, gió lạnh vào đêm thu liền ập vào trước mặt.
Vu Tư Linh theo bản năng níu níu quần áo lại, nhìn nhìn bốn phía, khắp nơi đều là đèn neon không ngừng lập lòe, xe trên đường lớn lưu thông như nước chảy, cảnh đêm nơi phố phường náo nhiệt phồn hoa hiện ra n ngay trước mắt.

"A Lê, chúng ta có nên đi dạo trở về nhà không?" Nàng nói.

"Em muốn đi dạo sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi, khi quay đầu lại, thấy dáng vẻ sợ lạnh của nàng, cởi áo khoác ra khoác lên trên người của nàng.

"Em không cần đâu." Vu Tư Linh cự tuyệt nói, "Chị mặc vào đi, trên người chị có mỗi chiếc áo sơ mi sao mà chịu nổi được."
"Không sao, thể chất của chị tốt, không dễ bệnh đâu." Lê Nguyệt Uẩn lại cầm chiếc áo khoác khoác lên người nàng.

Hai người giằng co qua lại một lát, Vu Tư Linh đột nhiên sửng sốt: "Vậy chúng ta đang làm gì thế này?"
Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu: "Hử?"
"Đi với em, chúng ta thật là ngốc mà." Vu Tư Linh hết sức vui vẻ, nắm tay cô chạy đến tầng một của trung tâm thương mại, tùy tiện vào một cửa hàng quần áo nữ, bắt đầu lựa quần áo: "Ở đây chờ em một lát."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng cẩn thận mà chọn lựa, nhịn không được nở nụ cười, thật là quen giả nghèo rồi, tư duy hình thức cũng sắp thay đổi rồi.

Trong tình hình nay, dứt khoát mua thêm một bộ quần áo không phải càng tiện hơn sao?
Nhân viên cửa hàng đi theo bên Vu Tư Linh giới thiệu chất liệu mẫu mã cho Vu Tư Linh, Vu Tư Linh lại có ý nghĩ riêng của bản thân, dù sao nàng cũng là lão đại của giới thời thượng, sao có thể nghe lời nói ba hoa của nhân viên cửa hàng được chứ.

Thật lâu sau, nàng lựa chọn một chiếc áo khoác: "Tôi mua chiếc này."
"Vâng, xin hỏi là ai trả tiền ạ?" Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói, cho rằng hai người là khuê mật của nhau.

"Để tôi trả." Vu Tư Linh quay đầu lại hướng Lê Nguyệt Uẩn cười cười.

Nhân viên cửa hàng lại sửng sốt một lúc, đánh giá cách ăn mặc của nàng từ trên xuống dưới, lại vừa thấy chiếc túi bé vịt vàng của nàng, nhịn không được nhắc nhở một tiếng: "Tiểu thư, chiếc áo này cũng không rẻ đâu."
Vu Tư Linh cả kinh, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Chính là con số này." Nhân viên cửa hàng giơ ngón tay ra để biểu đạt giá cả.

"..." Vu Tư Linh quẹt thẻ không chớp mắt.


Nhân viên cửa hàng: ^0^
Vu Tư Linh không lấy hộp cùng túi đựng áo, trực tiếp đi lên, khoác lên người của cô, "Đi thôi, vậy thì không lạnh nữa rồi."
"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn cười cười, lại nắm lấy tay nàng đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Dọc theo đường phố mua sắm sầm uất ở phía trước mắt, khi đi ngang qua một cửa hàng điện thoại ở ngay mặt tiền, ở ngoài cửa hàng đang có hai người mặc đồ thú nhồi bông đang phát truyền đơn.

Ngay khi tờ quảng cáo đưa tới trước mặt của các cô, cũng không biết là nhớ tới điều gì, hai người liền nhìn nhau cười.

Lê Nguyệt Uẩn nhân lấy.

Lúc này, một thú bông còn lại cũng đi tới phát truyền đơn, Lê Nguyệt Uẩn đành phải nhận thêm một tờ nữa.

Ai ngờ thú bông phát đơn trước không vui, đẩy thú bông đến sau một cái, sau đó hai thú bông to lớn liền đánh nhau.

Lê Nguyệt Uẩn cười cười kéo Vu Tư Linh ra, quay đầu nhìn lại đám người xem náo nhiệt, vui vẻ nói: "Thật may là lúc em làm phát truyền đơn, không có người để đánh nhau với em, bằng không với thân thể nhỏ bé này của em, làm sao đánh thắng người ta được."
Vu Tư Linh cũng cười mà nói: "Xem thường em phải không, em rất lợi hại nha, từ nhỏ ba em đã đưa em đi học lớp năng cao thể lực đấy, chính là để phòng thân."
"Đưa em đi học lớp nâng cao thể lực?" Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc mà nhìn nàng một cái.

"Đúng vậy." Vu Tư Linh thở dài, "Bởi vì mẹ của em khi em còn rất nhỏ đã qua đời rồi, ba của em sợ em một mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên để cho học đủ loại quyền pháp phòng thân.

Đương nhiên, ông ấy cũng thuê một vệ sĩ riêng cho em, còn nữa, chị đã từng gặp qua vệ sĩ của em rồi."
"Ai a?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

"Chính là dì Vương trong tiệm net a." Vu Tư Linh nói, "Má ấy hình như bây giờ đang có đối tượng yêu qua mạng mới rồi, hy vọng lần này má sẽ gặp được người nào đáng tin cậy một chút."
Lê Nguyệt Uẩn nhớ lại một chút, mới nhớ tới ở trong tiệm net gặp được một người dì rất kỳ lạ, không ngờ tới thế mà đã từng gặp qua người bên cạnh của Vu Tư Linh, cũng không biết còn gặp qua bao nhiêu lần nữa, không khỏi cười ra tiếng: "Chúng ta thật là."
Vu Tư Linh đoán được cô muốn nói cái gì, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau, cảm khái nói: "Chị biết không, ngay khi thước cuộn cùng cờ lơ mấy thứ lặt vặt kia rớt ra từ trong túi của chị, làm em kinh ngạc biết mấy không?"
"Vậy thì chị không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì chị thường xuyên nhìn thấy." Lê Nguyệt Uẩn cười nói, "Bởi vì thế mà em mới cho rằng chị là công nhân khuân gạch sao?"
Vu Tư Linh: "Đúng vậy, em sợ chị xấu hổ, cho nên vẫn luôn khen ngợi công nhân khuân gạch giỏi giang đến cỡ nào!"
Lê Nguyệt Uẩn cưng chiều cười nói: "Mà chị cũng bở vì sự cổ vũ lầm lỗi của em, mà đâm lao thì phải theo lao."
Hai người nắm tay nhau, tùy ý mà đi tiếp, bất tri bất giác thế nào mà đi đến chỗ cầu vượt khi ấy.


Chỉ là hôm nay không có bày hàng quán thần côn nữa, cũng không cần phải làm người khuân gạch trắc trở trong tình yêu nữa.

Vu Tư Linh dựa vào lan can, nhìn phương hướng nào đó: "Không nhắc thì thôi, quẻ bói của em lại rất linh ứng đấy."
"Đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn mở lòng bàn tay ra, sờ lên đường chỉ tay, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, "Tình yêu quả nhiên nói đến là đến."
Hai người nhìn nhau mà bật cười thật thoải mái.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua, là em gái gọi tới, đi đến một bên nhận cuộc gọi: "Alo, chuyện gì?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lát, mới hỏi: "Chị? Sao bên chị lại náo nhiệt như vậy?"
"?" Lê Nguyệt Uẩn nghi hoặc mà nhìn bốn phía, "Chẳng lẽ chị cần phải đến nơi nào cô đơn hiu quạnh mới được, đúng không?"
"Cũng không cần đến mức phải cô đơn hiu quạnh, em còn tưởng chỉ nghe thấy giọng của người khác nữa chứ." Lê Thâm Tinh nói thầm.

"Em rốt cuộc đang muốn nói cái gì?" Lê Nguyệt Uẩn nghe xong như lọt vào tầng sương mù, "Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cúp, chị còn đang bận đấy."
"À, bận hẹn hò với đối tượng xem mắt sao?" Lê Thâm Tinh không có ý tốt mà nói.

Lê Nguyệt Uẩn: "..."
"Không thể nào, thật sự là vậy sao?" Lê Thâm Tinh kinh ngạc nói, "Chị không phải đã nói sẽ không vứt bỏ người vợ tào khang sao?!"
Lê Nguyệt Uẩn đang suy nghĩ nên giải thích thế nòa cùng với bọn họ, người vợ tào khang chuyển mình một cái liền biến thành thiên kim hòa môn lại còn mang thân phận là đối tượng xem mắt của cô nữa, thì nghe thấy Lê Thâm Tinh ở đầu giây bên kia hét lên một tiếng.

"Không thể nào?! Chị chẳng lẽ chị thật sự cùng đối tượng xem mắt kia của chị đi mướn phòng sao, làm cũng làm xong luôn rồi?"
"???" Lê Nguyệt Uẩn đầu đầy dấu chấm hỏi mà lượn quanh, "Em nói cho rõ ràng."
Vu Tư Linh thấy cô nhíu mày, đoán chừng cú điện thoại này trong chốc lát thì chắc là không cúp được, liền cúi đầu kiểm tra tin nhắn điện thoại, trong đó Vu Thiên Túng là người gửi tin nhắn nhiều nhất.

[Lãng Lý Tiểu Bạch Ngư ]: Bảo bối, có đó không?
[Lãng Lý Tiểu Bạch Ngư ]: Linh Linh, con nghe này, tuy rằng ba thật sự hy vọng con có thể thành công trong cuộc xem mắt này, nhưng ba không hy vọng con gấp gáp như vậy, làm đến mức không con đường để về.

Con gái tốt trên thế gian này còn nhiều lắm con ạ, con không cần phải bước lên con thuyền của Lê Nguyệt Uẩn nhanh như vậy đâu!
[Lãng Lý Tiểu Bạch Ngư ]: Tiến độ quá nhanh, ba còn chưa chấp nhận nổi mà.


Lại nói dù sao đi nữa, cũng phải để con bé theo đuổi con một thời gian chứ, khảo sát chút đỉnh, không phải sao? Sao con có thể bị sắc đẹp dối lừa được chứ?!
Vu Tư Linh nhập tin nhắn trả lời: Nhưng mà chị ấy thật sự rất đẹp!
[Lãng Lý Tiểu Bạch Ngư ]: ....
Lúc này, Đào Thư Cần đột nhiên gửi cho nàng mấy tin nhắn liên tiếp.

[Đào Tử ]: Vừ mới nói chuyện phiếm với Lê Thâm Tinh, *con mẹ nó* tớ sắp cười chết rồi.
[Đào Tử ]: Lần trước gặp nhau đấy, mọi người không phải đưa ra ý kiến cho cậu ấy để chị của cậu ấy đi xem mắt sao, sau đó ép chị gái của cậu ấy chủ động dẫn bạn gái về nhà ra mắt, kết quả cậu ấy quả thật là thành công thuyết phục người nhà.

Bây giờ chị của cậu ấy thật sự đi xem mắt rồi, cậu đoán cốt truyện về sau thế nào?
Vu Tư Linh đột nhiên nhớ tới còn có chuyện thú vị này nữa, vội vàng nhiều chuyện mà hỏi: [Sao sao?]
[Đào Tử ]: Cậu ấy vừa mới nói, chị của cậu ấy cùng đối tượng xem mắt hợp nhau, bây giờ không chỉ vứt bỏ người vợ tào khang của chị ấy, còn đi theo đối tượng xinh đẹp kia đi mướn phòng rồi.
[Không phải 0]: Ha ha ha ha cười chết mất!
[Đào Tử ]: Còn tuyệt hơn là, hai người ấy đều có con cái hết rồi!!! Chuyện buồn cười nhất trong giới hào môn thật rồi! *cmn* tớ cười mệt chết mất!
[Không phải 0]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, hai người họ lấy đâu ra con cái?
[Đào Tử ]: Ai mà biết, giới hào môn nhiều chuyện lắm, hôm nay xem mắt, ngày mai liền vác bụng bầu chạy, cũng không phải là không có khả năng.

Vu Tư Linh nắm lan can mà cười đến không dừng lại được.

Lê Nguyệt Uẩn nghi hoặc mà nhìn qua, giọng nói từ trong điện thoại vẫn còn tiếp tục nói: "Không thể ngờ được, chị, chị rốt cuộc cũng trốn không nổi sự mê hoặc của sắc đẹp, mau nói cho em biết đối phương rốt cuộc là kẻ nào, để em đi gặp một lần...Ai đang cười bên đó vậy? Tại sao giọng có chút quen vậy..."
Tút tút ——
Lê Nguyệt Uẩn cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Vu Tư Linh, vuốt vuốt lưng của nàng: "Xảy ra chuyện gì, cười vui vẻ như vậy."
Vu Tư Linh cười đến đau bụng, ôm cô nói: "Đào Tử mới kể em nghe chuyện này, thiếu chút nữa em đem cơm tất niên năm ngoái cười đến phun ra ngoài rồi."
Lê Nguyệt Uẩn càng tò mò hơn: "Chuyện gì a?"
Vu Tư Linh cười đến nước mắt cũng sắp tuôn ra: "Bọn em có một bạn học, cậu ấy xúi chị của cậu đi xem mắt, vốn dĩ chị của cậu ấy có một người vợ tào khang rồi, chỉ là không dám dẫn về nhà thôi.

Chị của cậu ấy còn lập lời thề son sắt mà nói không vứt bỏ người vợ tào khang kia, kết quả thì vừa quay đầu đã để ý người mới rồi, hiện tại hai người bọn họ mướn phòng, chị biết còn có một chuyện kỳ quái hơn nữa là gì không? Hai người họ..."
"Hai người họ còn có con rồi." Lê Nguyệt Uẩn nói.
"Đúng đúng." Vu Tư Linh liên tục gật đầu, đột nhiên nhìn cô, "Hả? Sao chị biết được?"
"..."Lê Nguyệt Uẩn trầm ngâm một lát, chưa dám xác định mà hỏi, "Bạn học của em, có phải tên là Lê Thâm Tinh không?"
Vu Tư Linh trừng lớn mắt:" Cả chuyện này mà chị cũng biết? Chị phải là thầy bói mới đúng!"
Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ mà nhìn nàng.

Vu Tư Linh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau, đột nhiên ý thức được không đúng lắm, ngón tay của nàng run rẩy: "Chị, chị tên Lê Nguyệt Uẩn, cậu ấy tên Lê Thâm Tinh, chị, chị, hai người là chị em?!"

Lê Nguyệt Uẩn gật đầu.

Hai chân Vu Tư Linh mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống.

Nàng ôm chặt lấy Lê Nguyệt Uẩn, khó có thể tin được ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cho nên, hai người bọn họ nói chính là chúng ta? Chúng ta đi mướn phòng? Còn có con nữa?"
"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn sờ sờ bụng của nàng, "Đồng chí còn cần phải nỗ lực thêm đấy."
"Mà người vợ tào khang kia..." Vu Tư Linh yếu ớt mà chỉ vào bản thân, không thể tưởng tượng được mà nói, "Chính là em?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Dựa theo lời đồn mà nói, đích thị là em.
Vu Tư Linh: Ta đánh!
"Không được, em phải đi tìm các cậu ấy nói lý mới được!" Vu Tư Linh xoay người muốn đi.

Lê Nguyệt Uẩn nhanh chân giữ nàng lại: "Thôi bỏ đi em, đã trễ thế rồi, hôm nào đi.

Lời đồn đối với người thông minh mà nói, đồn càng quá lên như vậy, không mấy ngày thì tự sụp đổ thôi."
Vu Tư Linh ngẫm lại thấy cũng có lý: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Về nhà." Lê Nguyệt Uẩn ôm lấy nàng.

"Tạo em bé."
Vu Tư Linh: Há há há!
Hai người lại đi tiếp một đoạn, mới đến chỗ bãi đỗ xe, Lê Nguyệt Uẩn tiến vào bên trong, nói: "Chị lái xe tới."
"À, em cũng lái xe tới." Vu Tư Linh hỏi, "Phải ngồi tách riêng ra sao?"
"Xe của em để đâu?" Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Có thể ngồi xe chị về trước, ngày mai chị đến lái xe em về."
"Được.

" Vu Tư Linh chỉ chỉ vào một chiếc Porsche màu đen trong góc kia: "Ở kia ấy."
Lê Nguyệt Uẩn tùy ý nhìn thoáng qua một cái, chỉ vào chiếc Maserati màu đỏ sậm đậu cách đó không xa nói: "Của chị ở kia, đi thôi."
"Vâng."
Hai người vừa mới nhấc chân bước đi, lại rút trở về.

Không đúng a!
Các cô đồng thời nhìn về phía xa của đối phương!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi