VỢ TÔI MỖI NGÀY ĐỀU GIẢ NGHÈO



Hai người mua xong thuốc tiêu hóa, Vu Tư Linh ngậm trong miệng nhai nhai tay bị Lê Nguyệt Uẩn nắm, cùng nhau đi dạo một vòng.

Các nàng lúc này mới phát hiện, thì ra ngõ nhỏ này bán rất nhiều đồ ăn vặt nhìn rất ngon miệng cho dù là rạng sáng 12 giờ cũng náo nhiệt như cũ.

Vu Tư Linh đánh hơi được mùi thơm theo bản năng nói: "Thơm quá."
"Đêm nay em không thể ăn thêm nữa." Lê Nguyệt Uẩn cường điệu nói.

"Hừ." Vu Tư Linh muốn ăn lại không ăn được liền hờn dỗi "Lần sau lại đến!"
"Hôm nay không tiếp tục?" Lê Nguyệt Uẩn tiếc nuối nói.

"Không được, trạng thái không tốt, ảnh hưởng xấu đến kí ức lần đầu tiên." Vu Tư Linh nói, nàng hy vọng cho Lê Nguyệt Uẩn một đêm hoàn mỹ nhất chứ không phải như hôm nay!
"A, bên kia hình như có quầy bán thức ăn." Vu Tư Linh phát hiện nhóm chủ quán đều đang tất bật, lưu luyến mỗi bước đi mà nhìn lại, "A, chị chờ em học nấu ăn xong sẽ làm cho chị ăn."
"Được." Hai người tới dưới lầu, Lê Nguyệt Uẩn cười cười quay đầu hôn lên má nàng "Lần sau đừng ăn no căng là được."
"Em biết rồi." Vu Tư Linh hé miệng, viên thuốc tiêu hóa vẫn còn trên đầu lưỡi "Không phải là còn có thuốc đây sao, em sẽ nhớ rõ."
Lê Nguyệt Uẩn: "Chủ yếu là, chậm trễ chính sự."
Vu Tư Linh: "......" Ưm!
Hai người đi dưới hàng hiên, Vu Tư Linh rốt cuộc nuốt viên thuốc xuống nhịn không được hừ hừ, lại lấy ra kia hộp thuốc: "A? Em phát hiện ra thuốc tiêu hóa này ăn ngon đó, giống kẹo."
"Kẹo?"
"Đúng vậy, có một chút vị ngọt." Vu Tư Linh nói xong ăn thêm một viên, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào như được ăn món gì ngon lắm.

"Phải vậy không? Tôi không tin."
"Không tin chị nếm thử đi nè." Vu Tư Linh nhét vào lòng bàn tay nàng một viên thuốc, eo lại đột nhiên bị người ta ôm lấy.

Hai người đứng ở chỗ rẽ, hơi thở quen thuộc bao vây nàng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng càn quét trong khoan miệng, đầu lưỡi cùng viên thuốc bị lôi kéo một lát sau bị đẩy về.

Một viên thuốc truyền qua truyền lại, gương mặt Vu Tư Linh thiêu đốt đến nóng bỏng, lo lắng có người ra đây phát hiện các nàng mờ ám một chút thanh âm không dám phát ra, đèn dưới hàng hiên tối sầm.

Không người nào biết các nàng đứng trong một góc âm u ôm hôn.

Cũng không biết cuối cùng viên thuốc tiêu hóa kia làm sao mà được tiêu hóa, cho đến khi có người mở cửa khiến đèn sáng lại hai người mới chưa đã thèm mà buộc phải kết thúc.

Khi ngủ cả hai bọn họ đều có tâm sự, mở đèn bàn nhỏ nhìn trần nhà phát ngốc.

"Nhân viên tạp vụ chỗ chị làm việc thật gọn gàng, mạng nhện trên trần cũng biến mất cả rồi." Vu Tư Linh nhẹ giọng nói.

"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn quay đầu nhìn sườn mặt nàng muốn nói lại thôi, "Linh Linh, em sẽ luôn thích tôi sao?"
Vu Tư Linh trở mình, nhìn nàng nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên, chỉ cần chị thích em, em sẽ vẫn luôn thích chị."
"Vậy sau này chúng ta có xung đột thì sao?" Lê Nguyệt Uẩn vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của nàng, sau đó bắt lấy tay nàng mười ngón đan vào nhau, "Tính tình tôi thật ra không tốt sợ một ngày em không chịu đựng nổi."

"Vậy nếu chị dám chọc em tức giận, chị liền ngoan một chút, chủ động một chút, giống tối hôm nay nấu một bữa cơm, em sẽ tha thứ cho chị." Vu Tư Linh cong cong khóe miệng.

Lê Nguyệt Uẩn kéo tay nàng: "Tôi vì nguyên nhân trọng yếu mà nói dối em thì sao?"
"Em xem xét tình huống rồi mới quyết đinh." Vu Tư Linh hàm hồ nói, "Cũng có thể, là lời nói dối ngọt ngào mà?"
"Ừm, có đạo lý." Lê Nguyệt Uẩn gửi nàng một chiếc hôn lên trán "Nếu ngày nào đó em phát hiện ra tôi lừa em đó là bởi vì quá yêu em."
"Em cũng vậy." Vu Tư Linh nói, "Em cảm thấy, hôm nay em yêu chị hơn một chút."
Tình yêu của em ngày hôm sau sẽ mãi mãi lớn hơn ngày hôm trước
*
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng chiếu căn phòng đơn sơ cùng với tiếng nói chuyện dưới lầu truyền đến từng đợt.

Vu Tư Linh chậm rãi mở mắt, nhìn đối diện người yêu vẫn còn say giấc tâm tình tốt lên.

Sáng sớm tỉnh lại là có thể thấy người mình yêu hạnh phúc còn gì bằng.

Cho dù là đi học trễ lại bị phê bình, cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình cả ngày hôm nay!
Hôm nay ra khỏi nhà, Lê Nguyệt Uẩn như cũ đưa nàng đến trường học.

Nàng mới vừa mới xuống xe ngay tại cổng Lam Tường lại đụng phải bạn học tiểu Phương hay tiểu Hồng gì đó.

Nàng lại thân thiết tiếp đón, chạy tới vỗ vai đối phương: "Hii, tiểu Phương!" Nói xong quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lê Nguyệt Uẩn cùng tiểu Phương đi vào cổng trường.

Tiểu Phương đẩy tay nàng ra: "Thứ nhất, tôi không phải là tiểu Phương, tôi tên là Sở Vũ —— ê này, cậu đừng chạy, nghe tôi nói cho xong đã!"
Vu Tư Linh chạy thục mạng đến trường mình sau đó nghe giáo viên thể dục phê bình.

Buổi chiều chỉ có hai tiết, sau khi tan học Đào Thư Cần gọi điện đến: "Tớ đến nơi rồi chừng nào cậu mới đến?"
"Qua liền đây."
Ngày hôm qua nàng để Đào Thư Cần lái chiếc Maserati đi, đưa đến cửa hàng 4S đúng lúc hôm nay có thời gian rảnh.

Muốn tự mình giao dịch, thuận tiện xem xem mấy mẫu xe khác.

Vừa xuống xe liền thấy Đào Thư Cần đứng ở cửa chờ, vội mang balo chạy tới: "Vất vả cậu rồi, quả đào."
"Hai đứa mình là ai với ai chứ." Đào Thư Cần nói đi vào, "Tuần sau chính là sinh nhật tớ, cậu làm sao thì làm nha."
"Đã rõ."
Bởi vì là đơn hàng lớn, giám đốc kinh doanh trực tiếp ra mặt cùng nàng nói giá cả, không bao lâu đã bàn bạc xong giá cả kí tên trao tay.

Giám đốc kinh doanh cầm giấy tờ, cười tủm tỉm nói: "Vu tiểu thư, cô đúng là quý nhân của chúng tôi, công trạng này của tôi hoàn toàn dựa vào cô đấy.

Cô bán chiếc xe này có muốn đổi một chiếc mới không?"
Vu Tư Linh đang có ý này: "Nhìn xem đã."

Ba người nhìn một loạt xe trong tiệm, Vu Tư Linh cũng không tìm thấy chiếc nào đặc biệt thích, liền nói: "Thôi, lần sau lại đến."
Trong nhà có nhiều chiếc nhìn khá hơn, không hề hứng thú.

"Khoan đã từ từ, không biết cô đối với hàng second-hand có cảm thấy hứng thú hay không? Ngày hôm qua chúng tôi mới mua một chiếc Porsche, tôi nhớ rõ lần trước cô có đề cập đến nó hai lần.

Giờ vẫn còn hứng thú chứ."
Vu Tư Linh không có việc gì, nói: "Vậy đi nhìn thử."
Giám đốc dẫn nàng đi sang chỗ khác, giữa sân liền bày một chiếc Porsche màu đen, đường cong đẹp mắt, ánh sáng doanh nhuận.

Vu Tư Linh trước mắt sáng ngời, đi lên sờ sờ thân xe, cảm thấy thực quen mắt: " Mấy người thu chiếc này lúc nào?"
"Mới ngày hôm qua, hàng nóng hổi." Giám đốc kinh doanh giới thiệu xong tính năng, "Tuy rằng nó là second-hand nhưng được bảo dưỡng không tồi mẫu thiết kế cũng đã ngưng sản xuất, khó mua được hàng được gia công như vậy."
"Tôi muốn." Vu Tư Linh thèm cũng không phải một hai ngày.

"Có quyết đoán!" Giám đốc cười đến thấy răng không thấy mắt, "Chỉ là giá cả, tuy rằng là second-hand nhưng không kém hơn với giá gốc bao nhiêu."
"Không thành vấn đề, ông cứ đi lấy giấy tờ ra đây."
Thời điểm đi ra khỏi tiệm Đào Thư Cần đột nhiên nghĩ tới: " Đây không phải chiếc chúng ta nhìn thấy trong thôn mấy bữa trước sao?"
"Thật à?" Vu Tư Linh không nghĩ nhiều " Ai thèm quản nó chứ, giờ chủ nhân mới của nó là tớ.

Tớ sẽ chăm cho nó thật tốt."
Nhắc tới xe, Vu Tư Linh tạm biệt Đào Thư Cần chạy xe về để gara trong nhà.

Đúng lúc gặp lão ba về nhà vậy ở lại ăn một bữa cơm chiều, nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn một tin nhắn nói là cùng bạn học tụ hội.

Lê Nguyệt Uẩn nhận được tin nhắn khi còn ở phòng làm việc, đơn giản trả lời rồi cắm đầu làm việc tiếp.

Thẳng đến khi bụng đói kêu vang mới xuống lầu tùy tiện mua thức ăn, thuận tiện dạo một vòng cửa hàng 4S.

Trong tiệm có không ít người đang xem xe, một cô gái trẻ trang điểm thời thượng đang gọi điện thoại, giọng nói nũng nịu.

Lúc nàng lui về phía sau không cẩn thận đụng vào Lê Nguyệt Uẩn, quay đầu lại liền thô thanh mắng: "Trên mặt không gắn mắt hả?"
Lê Nguyệt Uẩn sắc mặt trầm xuống: "Sao không soi lại mặt dài của mình?"
"Ăn nói kiểu gì vậy! Không tố chất!" Cô gái thấy nàng dung mạo trác tuyệt, trang điểm ăn mặc lại thập phần mộc mạc, trong tay còn cầm cơm nắm chưa ăn xong ở cửa hàng tiện lợi trợn mắt to đến mức hai cặp lông mi giả muốn bay lên lông mày "Nơi này không phải nơi cô có thể tới, đừng có xem chỗ này như chợ bán cá bán rau.

Nhanh nhanh cút ra ngoài đi ở đứng đây nhiều người đang nhìn lắm."
Vốn dĩ không có ai chú ý nơi này, nhưng giọng nói nàng cố ý như nói vào cái loa.

Lời vừa thốt ra cũng khiến mọi người vây xem.


"Dạo chợ bán thức ăn?" Lê Nguyệt Uẩn một bên ăn cơm, một bên nhịn không được cười, "Nơi này không phải là chợ bán thức ăn sao."
Lão nương muốn chiếc nào thì tậu chiếc đó.

Nữ nhân khoanh tay trước ngực, thấy bốn phía có người đang xem náo nhiệt cao ngạo nhìn nàng cười khẩy nói: "Quả nhiên, đúng là không có mắt? Tới tới, nhìn xem chiếc xe này, biết bao nhiêu tiền không?"
Lê Nguyệt Uẩn liếc liếc mắt một cái: "Không biết."
Phế vật, những loại xe giá thấp hơn trăm vạn đều không xứng để nàng phải nhớ đến.

"Tôi nói cho cô biết chiếc xe này bán giá 98 vạn, chắc cả đời cô cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy đâu ha." Nữ nhân cười cười, "Bất quá cô cố gắn dùng biện pháp thắt lưng buộc bụng không chừng có thể mua một cái lốp xe."
"Ồ." Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu cắn một ngụm cơm nắm.

"Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa cô quấy rầy mọi người xem xe đó." Một khách hàng nhìn không được lên tiếng ngăn lại nữ nhân chỉ trích.

"Ừ đúng đó, người ta mua không nổi thì sao mắc gì tới cô đâu."
" Vậy mà còn chê bai người khác, nhìn là biết tốt hay xấu ngay."
"Mấy người có ý gì! Nói ai không biết điều?" Nữ nhân đột nhiên rống vào chỗ đám đông.

Lê Nguyệt Uẩn không biết nên nói gì xoay người chuẩn bị rời đi.

Lại bắt gặp được người quen, hai người đang chuẩn bị chào hỏi nữ nhân kia đột nhiên xông lên.

"Lão Vương anh rốt cuộc tới rồi, mau giúp em làm chủ những người này đều bắt nạt em." Nữ nhân ủy khuất mà ôm cánh tay người đàn ông khóc.

"Ngoan ngoan, trước tiên đừng khóc anh còn có việc."
"Anh còn có thể có chuyện gì? Nhanh mua chiếc xe kia cho em không thôi bọn họ sẽ xem thường em!" Nữ nhân khóc lóc dẫn đến một đống ánh mắt xem thường.

"Tôi bảo cô đừng khóc nữa!" Người đàn ông đẩy nàng ra, nữ nhân quá kinh ngạc cho nên quên giả khóc, ngơ ngác nhìn hắn.

Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn chào hỏi: "Vương tổng, xin chào."
Nữ nhân vừa nghe đã nghĩ rằng người này muốn đến đoạt vị trí của ả, vừa định thị uy liền thấy người đàn ông tươi cười chào đón nhiệt tình: "Lê tổng, cô sao lại ở đây?"
Lê, Lê tổng?
Nữ nhân hơi hơi trừng mắt, tuy rằng không quen biết nhưng nàng hiểu được người có thể làm lão Vương bày ra vẻ cung kính cũng không phải dạng vừa gì.

"Tới bán xe." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Bán xe?
Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, có thể là sắp phá sản, bán xe xoay vòng tài chính.

Vương tổng: "Cô muốn bán nào chiếc? Là chiếc Porsche sao?! Nếu đúng vậy có thể chuyển nhượng sang cho tôi không?"
"Giám đốc vừa mới nhắn nói là đã bán đi rồi, tôi tới đây xem tí thôi." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân còn ngây người cong cong khóe miệng, "Vậy tôi không quấy rầy nữa.

Chúc Vương tổng sinh ý thịnh vượng, gia đình hòa thuận."
"......" Vương tổng liếc mắt.

Lúc này, giám đốc kinh doanh vừa mới ăn trưa xong đi đến, phát giác không khí trong tiệm không thích hợp mọi người đều chú ý đến cô gái đứng ở cổng.


Hắn lập tức triển khai gương mặt tươi cười tiêu chuẩn: "Lê tiểu thư, cô đúng là quý nhân, toàn bộ công trạng của tôi đều dựa vào cô đó.

Xe cô vừa đưa đến tiệm có một ngày đã có người mua luôn bằng giá cao ngất ngưỡng, cô có ý định muốn đổi xe mới không?"
"Không cần."
"Cô chờ một chút, lúc nãy chúng tôi vừa thu một chiếc Maserati cô muốn xem thử không? Tôi cảm thấy cô sẽ rất hài lòng." Giám đốc dẫn nàng ra bên ngoài, "Cô xem, vẫn còn đậu bên ngoài."
Quần chúng vây xem đều hưng phấn.

Lê Nguyệt Uẩn mặt mày vừa động: "Bao nhiêu tiền?"
"Xe tuy rằng là second-hand, nhưng bảo dưỡng kĩ nên nhìn như mới.

Hơn nữa đây chính là hàng ngưng sản xuất, không ai mua được nữa đâu nha." Giám đốc miêu tả sinh động như thật.

"Không thành vấn đề."
Toàn bộ quá trình giao dịch không đến ba phút, quần chúng ăn dưa đều nhịn không được hét lên lên.

Có không ít người liếc về phía cô gái kiêu ngạo lúc nãy, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệt.

Lê Nguyệt Uẩn chạy xe về nhà, gọi điện cho Tư Vũ Đồng ở gần đó bảo nàng đưa xe về công ty.

Sau đó nàng cầm bao nilon nhìn bốn phía, đi đến trước mặt cô gái kia.

"Cô, cô muốn làm gì?" Nữ nhân sợ tới mức lui về phía sau một bước.

"Làm ơn nhường đường một chút." Lê Nguyệt Uẩn phất phất tay.

Nữ nhân tránh ra.

"Chú ý bảo vệ môi trường chút, không có việc gì đừng nơi nơi vứt rác lung tung." Lê Nguyệt Uẩn nhặt chai nước lên, vặn nắp bình tay không niết bẹp.

Nữ nhân hoài nghi nàng đang cảnh cáo mình kết cục có khả năng giống như cái chai bị bóp dẹp, chết oan chết uổng.

Ngay sau đó, Lê Nguyệt Uẩn giơ tay.

Nữ nhân theo bản năng nhắm mắt lại, không giống như dự đoán mà nghe thấy một âm thanh lạ.

Nàng mở mắt ra thấy Lê Nguyệt Uẩn ném cái chai vào bao nilon vô cùng ngầu lòi, sau đó đi ra trong tiệm.

"Nàng làm thế là ý gì?" Nữ nhân chạy đến cạnh lão Vương hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Lê Nguyệt Uẩn.

Sau đó mọi người liền thấy nàng xách bao nilon, leo lên xe đạp chạy đi bỏ lại mọi người một bóng dáng tiêu sái.

Nữ nhân: "......?"
Mọi người: ".............".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi