VÕ TÔN ĐỈNH CẤP


Thân Đồ nói: “Được rồi.

Nhất Nguyên Viện vậy mà nhặt được bảo bối rồi.

Lão già Đạo Quang đó đoán chắc sắp vui chết rồi.”
Tinh Uyên nói: “Hắn đừng đi theo con đường lệch lạc là tốt rồi, đáng tiếc cho một thiên tài, đáng tiếc.”
Viện trưởng liếc nhìn Tinh Uyên, khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc không? Có lẽ vậy.”
Các vị học viên cũ cứ xem vở kịch nháo này, cũng bắt đầu khẽ bàn luận.
Mục Kiếm Đình cười lạnh: “Vậy mà chọn Nhất Nguyên Viện, ngu ngốc.

Nếu Nhất Nguyên Viện dễ học như vậy thì sẽ không có cảnh 100 năm không ai tu thành, thật sự nghĩ mình là thiên tài tuyệt thế sao.

Không biết tự lượng sức mình.”
“Sư huynh” Ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày nói: “Tên này vào Nhất Nguyên Viện, ngược lại không dễ tìm hắn gây phiền phức rồi.

Nhất Nguyên Viện quá ít, Nhất Thanh, Đạo Quang đó đều là sư tôn cực kỳ bao che, có chút không dễ xử lý.”

Tĩnh Như kéo cánh tay của “sư huynh” nói: “Em không quan tâm, sư huynh anh đã đồng ý với người ta rồi.”
“Sư huynh” nhíu mày nói: “Được, được, được.

Để anh nghĩ đã.

Hắn cũng không thể cứ mãi ở trong Nhất Nguyên Viện không đi ra.

Tóm lại sẽ phải ra ngoài hái thuốc, tỉ thí, tu hành.

Đến lúc đó sẽ có cơ hội, hừ.”
...
Nửa ngày sau, Nhất Thanh sư tôn và Cửu Thiên vẫn đang đi trong cung điện học viện ra.
Nhất Thanh sư tôn nhìn trông không vui, nhưng mỗi một bước lại có thể bước mấy chục trượng, khiến Cửu Thiên chỉ có thể chạy theo.
“Cửu Thiên, hoang thú này của ngươi nhìn trông không tồi, có năng lực gì?”
Vừa đi, Nhất Thanh sư tôn lên tiếng hỏi.
Cửu Thiên trả lời thật: “Biết phun lửa, còn biết nhập thể, cái khác thì không biết.”
Nhất Thanh có hơi kinh ngạc, nói: “Có thể nhập thể, vậy coi như là cấp bậc linh thú rồi.

Vậy xem ra sau này tu hành của ngươi, phải tiến hành cùng với nó rồi, thực lực của nó tăng cao một chút, cũng có lợi cho ngươi.”
Trong lòng Cửu Thiên hơi động, nói: “Nhất Thanh sư tôn, người biết nuôi dưỡng hoang thú sao?”
Nhất Thanh nói: “Biết, biết.

Tuy không bằng những thuần thú sư thật sự kia, nhưng dạy dỗ một con hoang thú chưa trưởng thành, vẫn không phải vấn đề quá lớn.”
Cửu Thiên đã cười, nói: “Vậy thì tốt quá rồi.

Ta đang rầu rĩ không biết thuần dưỡng nó thế nào.”
Nhất Thanh gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lại trôi qua mấy canh giờ, hai người vẫn không ra khỏi Nhất Nguyên Viện.
Sắc trời lúc này tối dần, sẩm tối.


Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Sư tôn, Nhất Nguyên Viện rất xa sao?”
Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Không xa, dùng tốc độ này đi thêm mười ngày nữa là tới.”
Cửu Thiên bỗng dừng bước, sững người nhìn Nhất Thanh sư tôn.
Nhất Thanh sư tôn lại không có ý dừng lại, nói: “Sao hả, chê xa hay là đi mệt rồi? Nếu ngươi không đi được thì nói với ta một tiếng, ta mang ngươi bay tới đó là được rồi.”
Cửu Thiên rảo bước đi theo, nói: “Không, ta không mệt, chỉ là có hơi ngạc nhiên.”
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Tiếp tục đi sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tiếp tục.”
Khóe miệng của Nhất Thanh sư tôn hơi cong lên nở nụ cười, nói: “Như vậy thì đúng rồi.

Võ đạo giống như đi đường, chân đạp vững trên mặt đất, bước từng bước mới là thật.

Người khác mang ngươi bay không được bao xa, có bản lĩnh, tự mình bay mới là bản lĩnh.”
Nói xong, Nhất Thanh sư tôn chắp tay sau lưng, khẽ giọng ngâm nga.
“Giang sơn ngàn dặm dựa dải hư ảo, hồng trần vạn trượng có như không.

Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì binh đao hướng trời đi.

Một vò rượu đục, một bài hát cao.

Một vầng trăng, một giấc mộng huyền bí.


Võ vội, tâm vội, việc gì phải quá vội.”
Nghe thấy tiếng ngâm nga của Nhất Thanh sư tôn, trong lòng Cửu Thiên bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Nhất thời, trong đầu hình như có linh quanh lóe hiện.
Ngay lập tức, Cửu Thiên lấy trọng kiếm Vô Phong của mình ra, quan sát tỉ mỉ bát chữ lớn của trọng kiếm.
Cửu Thiên khẽ nói: “Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì phải binh đao hướng trời đi.

Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên...”
Bước chân của Cửu Thiên không dừng, nhưng tâm thần đã rơi vào trong trầm tư.
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Quả nhiên ngộ tính kinh người, không uổng công ta ngâm nga khúc đạo cảnh cho ngươi nghe.

Ngộ tính kinh người như vậy, tâm cảnh cũng không kém, các phương diện của cơ thể đều không tồi.

Quả thật là có tố chất tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Lẽ nào, Nhất Nguyên Viện của ta thật sự sẽ xuất hiện một kẻ mạnh sao? Ha ha, hy vọng là như vậy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, những vì sao ngập trời, trăng tròn lơ lửng trên cao.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi