VÕ TÔN ĐỈNH CẤP

Chương 140

Dứt lời, Triệu Thường cười tiêu sái.

Mục Hải cười nói: “Được, nếu người anh em Triệu Thường tự tin như thế, vậy tôi đi cùng với người anh em Triệu Thường một chuyến. Tôi cũng muốn nhìn xem luyện khí sĩ của nhà họ Cửu rốt cuộc là ai?”

Nhà họ Cửu, lúc này đang vui mừng.

Cửu Thiên và Cửu Phong ngồi đối diện nhau thưởng trà, nhàn nhã và đầy thư thả.

Hôm nay hiếm khi Cửu Thiên không ra ngoài lên núi tu hành, chủ yếu là muốn nhìn xem hiệu quả đan dược mà mình luyện như nào.

Nghe giọng nói rất lớn của Cửu Đình Chi ở ngoài cửa nói: “Quá đã rồi, trước giờ chưa từng đánh đã như vậy. Tôi xem Mục Tín đó sau này còn dám hống hách ở trước mặt tôi không.”

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, xem ra hiệu quả của đan dược rất tốt.

“Cửu Thiên, hai ba con chúng ta rất lâu không có ngồi cùng nhau nói chuyện rồi, ba muốn hỏi con một chuyện.”

Cửu Phong lên tiếng.

“Chuyện gì ạ?” Cửu Thiên nói.

Cửu Phong nói: “Tu hành võ đạo của con không chậm, về sau chắc chắn sẽ đi xa hơn tất cả mọi người của nhà họ Cửu. Con nguyện ý quay về làm gia chủ của nhà họ Cửu, quản lý gia tộc này, hay là ra ngoài xông pha, tu hành võ đạo.”

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tu hành võ đạo, con muốn tu hành võ đạo, chuyện quản lý gia tộc, có ba ở đây là được rồi.”

Cửu Phong lắc đầu nói: “Cửu Thiên, ba có thể quản lý gia tộc bao nhiêu năm. Về sau cuối cùng vẫn phải dựa vào con. Có điều nếu con một lòng tu võ, vậy cũng tốt, chuyện phiền lòng của gia tộc, không cần con nhọc lòng. Nếu con mai này có thể trở thành cường giả võ đạo thật sự, nói không chừng có thể đưa nhà họ Cửu tới thành phố lớn. Ví dụ như thành phố Đông Hoa, thậm chí là thành phố Võ Bình.”

Cửu Thiên mỉm cười nói: “Con sẽ cố gắng. Chỉ cần con còn chưa chết thì gia tộc có con bảo vệ.”

Cửu Phong cười nói: “Có biết không? Cửu Thiên, ba vốn luôn lo lắng về con, cho dù sau khi con có thành tựu võ đạo, ba vẫn rất lo lắng. Ba sợ con sẽ hận gia tộc, ta sợ con căm ghét người trong gia tộc. Có điều bây giờ xem ra, sự lo lắng của ba là dư thừa. Con độ lượng, khoan dung hơn trong tưởng tượng của ba. Như vậy rất tốt, là hoài bão của cường giả võ đạo. Ba tin con có thể có thành tựu lớn.”

Cửu Thiên khẽ gật đầu, trong lòng thầm nói, con không hận gia tộc, hoàn toàn là vì ba!

Có điều đàn ông không nói nhiều, họ nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.

Bỗng nhiên, có âm thanh từ trên không truyền tới.

“Tôi là Triệu Thường luyện khí sĩ nhị phẩm, môn hạ của học viện võ đạo. Luyện khí sĩ của nhà họ Cửu, có dám ra cọ xạ đan pháp không?”

Âm thanh vang vọng cả nhà họ Cửu, không dứt bên tai.

Cửu Thiên hơi nhíu mày, đây là phương pháp mượn gió truyền âm của luyện khí sĩ, Cửu Thiên cũng từng tu hành.

Cửu Phong lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy gầm lên: “Cả gan dám khiêu khích nhà họ Cửu chúng tôi, là tìm chết sao?”

Tiếng như hổ gầm, vang vọng vân tiêu.

Cửu Phong được gọi là cương hổ của thành phố Long Cửu là có lý do, âm thanh của ông ta như hổ gầm, chỉ dựa vào giọng nói thì không yếu hơn mượn gió truyền âm của Triệu Thường.

Tất cả mọi người của nhà họ Cửu chạy ra bên ngoài cửa lớn, nhìn một cái thì nhìn thấy ở bên ngoài cửa lớn, Triệu Thường tay cầm tiểu đỉnh hỏa diễm, đằng sau còn có rất đông người của nhà họ Mục.

Triệu Thường lần nữa lên tiếng: “Đan pháp cọ xát, tự xưa đã có. Luyện khí sĩ của nhà họ Cửu, lẽ nào ông là sợ luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như tôi sao?”

Cửu Phong siết chặt nắm đấm nói: “Đáng chết, luyện khí sĩ của nhà họ Mục vậy mà tới cửa khiêu khích. Để ba qua đó đánh hắn một trận, xem hắn còn dám hống hách.”

Cửu Thiên kéo Cửu Phong lại nói: “Ba, không được. Tuy đối phương chỉ là luyện khí sĩ nhị phẩm. Nhưng không ai biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu trợ thủ. Đừng quên sự đáng sợ của luyện khí sĩ.”

Cửu Phong lúc này mới bình tĩnh lại, nghiến răng nói: “Lẽ nào để mặc hắn hống hách ở cửa?”

Cửu Thiên nói: “Ba, ba đi xem thử trước, con đi tìm luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt, xem người đó có thể ra tay giúp đỡ không. Đối phương là một luyện khí sĩ, thiết nghĩ, luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt có hứng thú so đấu đan pháp với hắn.”

Cửu Phong gật đầu nói: “Được, con bây giờ đi ra từ cửa sau, ba tới cửa chính xem thử.”

Cửu Thiên lập tức như gió đi ra khỏi cửa sau của nhà họ Cửu, đến một nơi không có ai chú ý. Cửu Thiên xoay người lấy ra mặt nạ sắt và áo choàng đen từ trong chiếc nhẫn ra.

Đấu đan pháp đúng không?

Ai sợ ai chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi