VÕ TÔN ĐỈNH CẤP


Dùng hết toàn lực, cuối cùng Cửu Thiên cũng rút kiếm ra được.
Kiếm dài hơn 2 mét, bề ngang khoảng nửa mét.

Thân kiếm dày nặng, không có hoa văn, phía chuôi kiếm có thể thấy mơ hồ một đồ án âm dương thái cương nho nhỏ.

Đặt xuống mặt đất, thoáng chốc Cửu Thiên liền nhìn thấy mặt đất lại bị trũng xuống.
Thanh kiếm này làm từ vật liệu gì mà có thể nặng đến thế.
Ánh mắt Ngô Tân cũng bị thanh kiếm này hấp dẫn.

Duỗi tay cầm lấy, bàn tay vừa chạm vào thân kiếm, Ngô Tân liền cảm giác như chạm vào lôi điện, nhanh chóng thu tay lại.
“Huyền vũ phá khí nham!”
Ngô Tân kinh ngạc kêu lên, bắt đầu tỉ mỉ quan sát thanh kiếm này.
Bàn tay dẫn theo một luồng ánh sáng, Ngô Tân nhẹ nhàng vuốt phần chuôi kiếm, phần đồ án âm dương thái cực ở chuôi kiếm tức khắc phát sáng.
Trên thanh kiếm hiện lên tám từ to lớn.

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công!”
Cửu Thiên bị tám từ này hấp dẫn, tám từ to lớn giống như một thanh kiếm nặng đâm thẳng vào tim anh.

Nhìn tám từ này, Cửu Thiên có một cảm giác không nói rõ.

Thật kỳ diệu, huyền diệu đến khó giải thích.
“Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt.”
Ngô Tân cười to thành tiếng.
“Cửu Thiên, con thật may mắn.

Một thanh kiếm này còn hơn cả muôn vàn Băng Tâm Vẫn Thạch.”
Cửu Thiên khó hiểu nói: “Sư phụ, thanh kiếm này có gì đặc biệt? Con chỉ cảm thấy nó vô cùng nặng mà thôi.”
Ngô Tân chỉ vào thanh kiếm: “Cảm thấy nặng là đúng.

Con nhìn chuôi kiếm này xem, có cảm giác quen thuộc hay không.”
Cửu Thiên duỗi tay sờ chuôi kiếm, đúng là cảm xúc có hơi quen thuộc.
Đột nhiên, Cửu Thiên nghĩ tới gì đó, kinh ngạc hô lên: “Phong lực thạch!”
Ngô Tân cười nói: “Không sai, chính là Phong lực thạch.

Chuôi kiếm này dùng Phong lực thạch đúc ra, thân kiếm còn là Huyền vũ phá khí nham.

Hai vật liệu rất khó đúc lại được chế tạo thành một thanh kiếm hoàn mỹ.”
Ngô Tân dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mũi kiếm.

Luồng khí trong tay đột nhiên bị cắt thành từng mảnh.
“Kiếm chưa khai phong nhưng đã có năng lực phá khí mạnh mẽ như vậy.


Nếu ta đoán không sai thì thanh kiếm này có lẽ là binh khí của vị võ giả đỉnh phong nào đó.

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công”-tám từ này e chính là võ đạo cả đời của chủ nhân nó.

Cửu Thiên, câu phải dùng tâm để tìm hiểu nó, nói không chừng có thể được thứ gì đó.

Dù sao con cũng không có binh khí, không bằng sau này dùng thanh kiếm này làm binh khí mang bên mình đi.”
Cửu Thiên giật mình nói: “Thanh kiếm này nặng như thế, sao con có thể dùng được?”
Ngô Tân cười nói: “Dù sao con cũng sẽ phải tiếp thu Phong lực thạch để áp chế tu hành.

Ta bây giờ cảm thấy thanh kiếm này chắc chắn còn tốt hơn Phong lực thạch ta luyện ra, từ hôm nay trở đi, ngươi phải mang theo thanh kiếm này tu hành.

Khi nào ngươi có thể huy động thanh kiếm này một cách tự nhiên thì có lẽ áp chế tu hành của con sẽ chấm dứt.”
Cửu Thiên cảm giác trên trán đang đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn đã thử qua, trọng lượng của thanh kiếm này thật sự phi thường, Phong lực thạch do sư phụ luyện chế còn lâu mới có thể sánh bằng.
Nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy thì hắn không có lý do gì để lùi bước.
Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy con sẽ thử xem.”
Ngô Tân cười nói: “Rất tốt, nhưng trước đó con phải đưa thanh kiếm cho ta, để ta thêm Băng Tâm Vẫn Thạch vào trong chuôi kiếm.


Có thêm Băng Tâm Vẫn Thạch, hiệu quả tu luyện của thanh kiếm có thể được tăng lên.”
Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu, đưa thanh kiếm qua tay Ngô Tân.
Thanh kiếm nặng nề lại trông có vẻ khá nhẹ nhàng trong tay Ngô Tân, Cửu Thiên thầm tặc lưỡi, quả nhiên thực lực của sư phụ mạnh hơn hắn rất nhiều.

Một luyện sĩ khí lại có sức mạnh cơ thể lớn như thế, Cửu Thiên thật sự muốn xem thử khi sư phụ khôi phục trạng thái toàn thịnh sẽ có bộ dạng gì.
Sau khi giao toàn bộ Băng Tâm Vẫn Thạch cho Ngô Tân, còn để lại Văn Hỏa Đỉnh, Cửu Thiên đi tới một bên, bắt đầu cẩn thận khám phá trong đống bảo vật vơ vét được còn có thứ gì.
Không thể không nói bảo vật trong tổ rồng thật keo kiệt, ngoại trừ Băng Tâm Vẫn Thạch và thanh kiếm nặng này, những thứ khác đều là các cục đá sáng lấp lánh.
Những cục đá sáng lấp lánh này đa số đều là khoáng thạch vô dụng, cũng có một vài tinh hạch của thú hoang, thậm chí là đồng vàng.

Cửu Thiên tìm hồi lâu, nhưng không tìm được bảo vật gì nữa.
Rãnh rỗi không có việc gì làm, Cửu Thiên lại bắt lấy con chó nhỏ đang nằm liệt dưới đất.
Mặc dù con chó nhỏ không còn sức lực, nhưng vẫn trừng mắt nhìn về phía Cửu Thiên.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi