VÕ TÔN ĐỈNH CẤP


Triệu Thường lập tức thay đổi mặt mày thành màu gan heo, Nhất Dương Đan là nguyên đan vượt qua đan dược bình thường, một luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như hắn ta, sao có thể có đan phương của Nhất Dương Đan.
Cửu Thiên cũng biết hắn ta không có, đoán chắc nói vậy để chặn mà thôi.
Đan dược và cảnh giới tu luyện giống nhau, cũng chia thành năm cảnh giới đan dược bình thường, nguyên đan, linh đan, huyền đan, tiên đan.

Nhất Dương Đan ở cấp bậc nguyên đan cũng là đan dược có độ nổi tiếng rất lớn, ít nhất là từ nguyên đan ngũ phẩm trở lên, luyện khí sĩ bình thường chưa chắc luyện ra được.
Triệu Thường nghiến răng nói: “Đan phương của Nhất Dương Đan, tôi quả thật không có.

Không bằng tôi lấy một ít linh dược và đan dược đổi viên Bách Luyện Đan này của cậu thì như nào?”
Cửu Thiên nói: “Cũng không phải không được, anh còn có Ngũ Hành Đan không? Thêm hai viên Ngũ Hành Đan thì tôi đổi cho anh.”
Sắc mặt của Triệu Thường rất khó coi, giá trị của hai viên Ngũ Hành Đan chắc chắn cao hơn Bách Luyện Đan.

Đối phương rõ ràng là đùa cợt hắn ta, không có ý trao đổi.

Huống chi, đừng nói lấy thêm hai viên Ngũ Hành Đan nữa, cho dù viên Ngũ Hành Đan này còn là sư phụ của hắn ta cho hắn ta.

Phất áo rời đi, Triệu Thường cất Viêm Hỏa Đỉnh của mình rồi cất bước rời đi.
Mục Hải thấy vậy cũng chỉ có thể xoay người rời đi, người của nhà họ Cửu rất vui mừng, tất cả những lời tục tĩu quăng hết lên người của người nhà họ Mục.
Cửu Phong vừa cười vừa nói: “Cửu Đình Chi, chú ý tố chất, sao có thể dùng câu chó nhà có tang để hình dung Mục gia chủ, người ta là có nhà.

Các người phải chú ý lời nói cho ta.”
Đám người Cửu Đình Chi biết ý gật đầu.

Ý của Cửu Phong là mắng không cần dừng, chó nhà có tang không thích hợp, vậy thì đổi cách mắng khác là không có vấn đề gì rồi.
Quần chúng xem xung quanh cũng dần dần tản đi, xem một trận thi đấu luyện đan của luyện khí sĩ, bọn họ cũng coi như mở mang tầm mắt rồi.
Cửu Phong bước lên nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt, lần này cảm ơn ngài.

Có thể mời ngài vào nhà họ Cửu nói chuyện không, tuy trạch viện bình thường, nhưng rượu vẫn không tệ.”
Cửu Thiên nói: “Không cần cảm ơn.

Tôi cũng có được một viên Ngũ Hành Đan không phải sao.

Vào trong thì không cần, tôi có chuyện phải rời đi trước.

Nếu sau này có chuyện như này nữa, bảo Cửu Thiên tới tìm tôi là được, cáo từ.”
Nói xong, dưới chân Cửu Thiên nổi gió rảo bước rời đi.
Cửu Phong nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Thiên, khẽ nói: “Quả nhiên là phong phạm cao nhân, cũng không biết Cửu Thiên làm sao quen được tiên sinh mặt nạ sắt.

Haizz, chỉ đáng tiếc nhà họ Cửu của mình không có đồ gì tốt, nếu không có thể giúp Cửu Thiên đổi được viên Bách Luyện Đan đó thì tốt rồi.”
Cửu Phong đương nhiên không biết, loại Bách Luyện Đan này, khi Cửu Thiên tu hành ở trong núi, ăn như ăn lạc.

Bởi vì luyện chế loại đan dược này không yêu cầu cao về dược liệu, cho nên khi Ngô Tân dạy hắn luyện đan thì trọng điểm dạy cho hắn Bách Luyện Đan trước.

Cũng là dựa vào Bách Luyện Đan, Cửu Thiên mới có thể trong thời gian ngắn thích ứng được với trọng lượng của trọng kiếm Vô Phong.
Đi xa khỏi trạch viện của nhà họ Cửu, Cửu Thiên ở một góc không ai nhìn thấy cởi mặt nạ sắt và áo choàng đen ra, thở phào một hơi.
Lấy Ngũ Hành Đan ra, Cửu Thiên khẽ mỉm cười.
Đan dược lưu chuyển ánh sáng, nhìn trông rất chói mắt.

Ngũ Hành Đan, là đan dược chuyên gia tăng nguyên khí cho luyện khí sĩ.

Trong đan phương mà Ngô Tân giao cho hắn, có Ngũ Hành Đan.
Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, thật ra luôn muốn luyện một viên thử xem.

Chỉ có điều dược liệu mãi không gom đủ, cho nên gác lại.
Có điều bây giờ, một viên Ngũ Hành Đan hoàn hảo nằm trong tay hắn, như này không có đạo lý không sử dụng.
Nhìn viên đan dược ở trong các luyện khí sĩ thậm chí có thể coi là ‘tiền’, Cửu Thiên điều chỉnh khí tức của mình, sau đó trực tiếp nuốt đan dược xuống.
Ngưng tụ lực lượng thiên địa ngũ hành, gia trì cơ thể.
Bỗng chốc, Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng ngũ hành vừa cuồn cuộn vừa tinh thuần đang sôi sục ở trong cơ thể của mình, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành canh khí của hắn.
Cửu Thiên đứng bất động, ở đan điền có ánh sáng tỏa ra.
Lỗ chân lông trên người mở ra, lực lượng thiên địa ở xung quanh không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn.
Bằng mắt thường có thể thấy, canh khí của hắn đang nhanh chóng tăng lên, loại cảm giác này thật sự không phải là đã bình thường.
Những sợi canh khí ngưng thực lưu động toàn thân, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị loại bỏ.

Hai mắt có ánh sáng phóng ra, thính lực tăng lên.
Cỗ lực lượng tinh thuần này cứ lưu động gần một canh giờ, cuối cùng từ từ biến mất.
Sau khi luồng lực lượng ngũ hàng cuối cùng được cơ thể của hắn tiêu hóa hết, Cửu Thiên mới từ từ phun ra một hơi trọc khí.
Hơi cử động, lực lượng tăng lên.
Đưa tay tung một chiêu, lực lượng thiên địa có thể khống chế lại tăng lên nhiều.
Một viên Ngũ Hành Đan cỏn con như vậy khiến hắn đứng ở Nội Canh cấp ba đỉnh phong, đổi thành luyện khí sĩ cấp bậc cũng là tam phẩm đỉnh phong.

Phỏng đoán tu luyện thêm một khoảng thời gian thì hắn có thể đột phá đến cấp bốn.
Thật ra hắn có thể cảm nhận được, nếu chỉ là luyện khí sĩ đơn thuần, lúc này e rằng đã đột phá đến tứ phẩm rồi.
Hiệu quả của Ngũ Hành Đan tốt hơn trong tưởng tượng.
Cửu Thiên nghĩ về sau nói gì thì gì cũng phải gom đủ dược liệu để luyện một đống, buộc phải ăn như ăn lạc, cho tới khi Ngũ Hành Đan không có tác dụng với hắn nữa.
Nghĩ như vậy, Cửu Thiên bật cười.
Cất bước nhanh, Cửu Thiên quay về.\u0004\u0004\u0004\u0004.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi